ĐÀN KHẢY TAI TRÂU Thơ đàn trầm bổng du dương Hữu duyên nghe rõ cung thương cung trầm Vô duyên nghe lộn nghe lầm Tiếng
ĐÀN KHẢY TAI TRÂU Thơ đàn trầm bổng du dương Hữu duyên nghe rõ cung thương cung trầm Vô duyên nghe lộn nghe lầm Tiếng
BUÔNG BỎ HẬN THÙ Ngày xưa giờ đã qua rồi Quá khứ tương tàn, hồi tưởng mà chi Cung nhau buông bỏ nó đi Càng
QUÁ ĐAU XÓT Nhìn thế giới, mà đau xót dạ Nước xứ người, kỳ lạ làm sao Chạy xe đường rộng bon bon Nào đâu
DÂN HẾT ĐƯỜNG ĐI Dạy chi mà dạy dữ dằn Đâu đâu cũng thấy tuyên truyền lời hay Thế mà dân chẳng xem coi Một
ÍT NGƯỜI VƯỢT QUA Em lộng lẫy, một khung trời tỏa sáng Mắt em nhìn, trong suốt vạn hồ thu Thân bốc lửa, với nụ
NHAN TÀN – KHÓI LẠNH Từ khi tôi, vừa lên mười bảy tuổi Vào quân binh, nhập ngũ cùng anh em Theo tiếng gọi, thiêng