CÂU CHUYỆN NGHÌN LẺ MỘT NGÀY

CHUYỆN NGHÌN LẺ MỘT NGÀY

Dr. Cao Đức Toàn

PHẦN 1

Thưa các bạn ngày xưa có câu chuyện nghìn lẻ một đêm. Tôi mê đến nổi quên ăn bỏ ngủ, nếu câu chuyện đó còn dài dài thời Tôi phải chết mất. Vì càng ngày Tôi càng ốm tong ốm teo, quên ăn bỏ ngủ vì những câu chuyện ly kỳ ấy.

Nhưng thời nay cũng có một câu chuyện. Nghìn lẻ một ngày còn hay hơn nữa các bạn. Ly kỳ hơn nữa hay đến nổi như tôi vừa trải qua một cơn phẩu thuật lột xác về Tinh Thần. Nhưng lần phẩu thuật lột xác, Tinh Thần nầy tôi không ốm tong ốm teo mà lại mập lên vì những trận cười phát ra từ nội Tâm của Tôi.

Câu chuyện nghìn lẻ một ngày thời nay vừa cảm thấy hay, vừa cảm thấy lo, vừa cảm thấy thích thú, cảm thấy lo là vì sợ câu chuyện kể sẽ hết mất. Tôi sẽ ốm trở lại vì mất ăn mất ngủ tiếc nuối mãi câu chuyện rồi không biết sẽ đi đến đâu.

Thưa các bạn câu chuyện nghìn lẻ một ngày thời nay nói về câu chuyện thời đại. Trang xã hội hằng ngày, người kể chuyện khuyên can Vua Độc Tài, có những lời lẽ quá hay nên biến thành quá dở, bị vua Độc Tài bỏ tù với cái tội kể chuyện khuyên can quá giới hạn cho phép. Cũng vì vậy mà đã có khối người bị Vua Độc Tài bỏ tù lên đến hàng trăm, hàng nghìn người.

Người kể chuyện, chỉ cần nghịch tai Vua Độc Tài một câu, một chữ, cũng bị tù năm mười năm trở lên. Khán giả ai nấy cũng đều hồi hộp cho số phận những người kể chuyện, hầu mang tâm tư nguyện vọng của mình làm thức tỉnh Vua Độc Tài, để Vua độc tài cải cách đổi mới Tư Duy làm cho đất nước càng ngày càng xuân. Hay nói một cách khác là cứu Vua Độc Tài thoát khỏi đại nạn. Vì càng ngày càng lâm trọng bệnh, căn bệnh lo sợ ăn ngủ không yên. Vì tình hình bất ổn xã hội, lại cầu mong cho Vua Độc Tài được sống lâu trị vì thiên hạ vững như bàn thạch, muôn năm.

Nhưng đằng nầy vị Vua Độc Tài không những không nghe mà còn nghĩ ngược lại, cho rằng các Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ khắp nơi góp ý kiến xây dựng là có ý phản lại Vua. Có lẽ vì Vua Độc Tài đã già trên 80 nên đã có vấn đề về bệnh già. Đây cũng là một quy luật tự nhiên, thường xảy ra ở bệnh già, không có gì là lạ cả. Nên các trung thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức tâu một đường, Vua Độc Tài toàn trị hiểu một nẻo, tội nghiệp cho các Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức phải đi vào nhà lao, vừa rơi lệ vừa ngậm đắng nốt cay cho tấm lòng yêu non yêu nước của mình.

Vì sao lại có chuyện trái ngược như vậy kể chuyện giúp Vua chữa bệnh mà cũng ở tù ư ?. Thưa các bạn, quả là có chuyện nầy. Các quan Trung Thần sống với Vua Độc Tài đã lâu, nên hiểu rõ tính Vua Độc Tài, Vua Độc Tài càng về già càng thích ngọt, không thích đắng, có lẽ các Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức vì quá hiểu rõ căn bệnh của Vua Độc Tài. Vì nếu dùng lời lẽ Dược liệu ngon ngọt chữa bệnh cho Vua, không những không bớt bệnh, mà còn làm tăng thêm căn bệnh Độc tài, Độc trị dẫn đến độc Tâm, độc Tánh phát tác mạnh hơn nữa, làm tăng thêm nguy cơ bất ổn chính trị làm cho dân chúng xa lánh hơn nữa, có thể dẫn đến chiến tranh bùng nổ, vì càng áp bức thì càng bộc phát đấu tranh.

Các Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức quá hiểu rõ điều nầy, không còn cách nào hơn là phải dâng lên cho Vua Độc Tài những liều thuốc đắng, hầu chữa mau khá bệnh cho Vua, có lẽ những vị dược lời lẽ quá đắng, vị vua Độc Tài vừa xem qua đã xây xẩm mặt mày, quát tháo làm rung chuyển cả Thế giới, thế là hàng loạt người phải đi vào tù.

Đây nói về vị Vua Độc Tài Toàn Trị, không hiểu vì sao mình càng về già càng nhiều bệnh tật. Bao nhiêu phiền muộn lo sợ cứ lũ lượt xuất hiện trong tâm mỗi lúc một nhiều, làm cho ăn không ngon ngủ không yên. Nhìn chỗ nào cũng thấy quân thù, thậm chí ngay trong túi áo túi quần cũng nghi kẻ thù ẩn núp trong đó. Có lẽ một phần do ám ảnh vì bỏ tù quá nhiều trung thần, cũng như nhân sĩ trí thức khắp nơi, thấy dân chúng mỗi ngày một xa lánh mình. Lại thêm trên thế giới sự lật đổ độc tài mỗi lúc một xảy ra dữ dội, sự ám ảnh không mấy tốt đẹp nầy đã làm cho vua Độc Tài càng thêm bệnh nặng.

Vua Độc Tài liền cho triệu cuộc họp. Phán rằng:

   Các Khanh hãy giúp đỡ Trẫm. Tham mưu cho Trẫm, làm cho Trẫm ổn định tinh thần. Giải trừ hết thảy bệnh tật, để Trẫm được ăn ngon ngủ yên. Không còn ám ảnh lo sợ nữa, Trẫm nhìn thấy cảnh bị lật đổ các nước Trung Đông, Phương Tây, thì cơn bệnh của Trẫm càng nặng. Các Khanh có phương thuốc nào hay thì dâng lên cho Trẫm chữa bệnh. Các Khanh hãy thông báo rộng rãi lời Trẫm, ra toàn dân chúng biết nhất là dân Trí Thức ai có tài thì giúp Trẩm ổn định được đất nước, cũng như làm yên ổn tình hình chính trị vổ an Dân Chúng, thì Trẫm sẽ khen thưởng.

Nghe Vua Độc Tài toàn trị nói như thế. Liền có một vị Trung Thần tâu rằng:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ đã bỏ tù quá nhiều Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức, nên không còn ai dám đứng ra giúp cho Bệ Hạ chữa bệnh nữa đâu. Nếu Bệ Hạ không có lời hứa là lời thuốc có đắng mấy cũng phải nghe. Hứa là không làm hại đến Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức nữa. Bệ Hạ có làm được như vậy thì Thần mới dám dâng lên những dược liệu lời nói quý, hầu mong Bệ Hạ mau bớt bệnh.

Vua Độc Tài suy nghĩ một hồi lâu, rồi phán rằng:

   Từ nay bất kể là ai, từ Quan cho đến chí Dân, đều có quyền đóng góp dược liệu chữa bệnh cho Trẫm. Dù cho lời nói xúc phạm đến Trẫm, Trẫm không những không làm hại mà còn cho người bảo vệ, không ai có quyền động đến.

Vị quan Trung Thần nghe vua Độc Tài phán truyền lời hứa như vậy, liền tâu rằng:

   Muôn tâu Bệ Hạ. Thần có thể chữa khá bệnh cho Bệ Hạ.

Vua Độc Tài toàn trị lấy làm mừng hỏi:

   Dược liệu lời nói của khanh hay đến như thế sao ?

Vị Quan Trung Thần nói:

   Vì Thần quá rõ căn bệnh Bệ Hạ, Bệ Hạ chỉ cần chịu uống thuốc của Thần, làm theo lời chỉ dẫn của Thần thì bớt bệnh ngay.

Vua Độc Tài toàn trị nói:

   Khanh hãy nói những dược liệu ấy cho Trẫm nghe thử.

Thần xin tuân lệnh. Vị trung thần nói:

   Gốc căn bệnh của Bệ Hạ là do Độc Tài, Độc Trị của Bệ Hạ đã quá độ, nên đã phát sanh ra độc Tâm, độc Tánh quá mạnh làm cho dân chúng sợ hãi nên càng ngày càng xa lánh Bệ Hạ, cũng chỉ vì Bệ Hạ cột trói dân chúng càng ngày càng chặt quá. Hết điều luật nầy đến điều luật kia, tuy dân có tay, có chân, có trí, nhưng vô dụng không làm gì được, nên làm đâu bị thua lỗ đến đó, không theo kịp dân của các nước bạn anh em trên Thế Giới. Vì các bạn dân chúng Thế Giới, ai nấy cũng được Tự Do lại có Nhân Quyền, những Quyền bất khả xâm phạm. Tự do tung bay phát triển theo ý muốn của mình. Đất nước của Họ trù phú giàu lên thấy rõ. Các Dân nước bạn đã lên cung trăng, còn Dân của mình chưa đến được dưới chân núi, nói gì leo lên đỉnh núi, biết chừng nào trèo lên đỉnh núi xem cho biết trời cao đất rộng là gì.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Hãy trả lại Quyền Tự Do cho Dân, Quyền Tự Chủ cho Dân, Quyền Mưu Cầu Hạnh Phúc cho Dân, để Dân ta theo kịp Dân các bạn Thế Giới, sống trong Công Bằng, Bình Đẳng. Tự do làm giàu tự do sung sướng, thì Bệ Hạ không những hết căn bệnh sợ hãi tự nhiên ăn ngon ngủ yên.

Vua Độc Tài nghe xong liền nổi trận lôi đình, quát tháo làm chấn động rung rinh khắp Thế Giới:

   Ngươi là tên phản Quốc, nếu không cột trói Dân thì ngôi Độc Tài của Trẫm làm sao vững được, nhờ Độc Tài, Độc Trị, Trẫm mới được như ngày hôm nay, dân xa lánh Trẫm là vì dân không hiểu Trẫm, không thông cảm cho Trẫm. Ngươi không hiểu Trẫm còn hùa theo Dân, tội nầy xử nặng.

Thế là vị Trung Thần đành phải chịu án tù từ 7 năm đến 12 năm.

Thưa các bạn, thế là vị Vua Độc Tài không giữ lời hứa tự chặt đứt tay chân, vây cánh của mình. Làm cho các Trung Thần cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước chán ngán không còn muốn phục vụ cho Vua Độc Tài toàn trị nữa, vì cho rằng Vua Độc Tài toàn trị tàn ác bội tín hết thuốc chữa.

Và từ đó Vua Độc Tài toàn trị, ngày nào cũng nghe những lời lẽ ngọt tai: Bệ Hạ lãnh đạo tài tình quá, Bệ Hạ sáng suốt quá, Bệ Hạ đã lập lên nhiều chiến công hiển hách làm chấn động hoàn cầu. Nghe mãi những lời ngọt tai ấy, Vua Độc Tài toàn trị cảm thấy chán, vì lời khen ấy không thực tế chút nào. Vì nếu Trẫm lãnh đạo tài tình thì làm gì kinh tế càng ngày càng suy sụp. Tình hình chính trị càng ngày càng bất ổn, không hiểu dân chúng nổi lên lật đổ lúc nào. Càng suy nghĩ Vua Độc Tài toàn trị càng ăn không ngon ngủ không yên. Vì đã hại quá nhiều các bậc Trung Thần đối với mình, cũng như các Nhân Sĩ yêu Nước.

Cũng từ đây triều đình càng lúc càng đi vào bất ổn chia bè rẽ phái không còn đoàn kết như trước nữa, chống kình đấu đá lẫn nhau, Triều Đình càng lúc càng suy yếu, không biết sụp đổ lúc nào. Vua Độc Tài vô cùng lo lắng, mong được nghe lời hay lẽ phải, dù cho lời dược liệu đắng mấy cũng nuốt, nghịch tai mấy cũng nghe, miễn sao hạ cánh sống với dân an toàn là tốt rồi, không còn mong muốn gì hơn nữa.

Nhưng ngày qua tháng lại chỉ nghe những lời ngọt tai mà Vua Độc Tài đã ớn tới óc, nào thấy ai thành tâm chữa trị căn bệnh cho mình đâu. Vua Độc tài giờ đây cảm thấy mình cô đơn. Vì nhìn chỗ nào cũng nghĩ đó là kẻ thù của mình, thậm chí kẻ thù còn ẩn núp trong tâm hồn của mình. Vua Độc Tài càng lúc càng cô đơn, càng lúc càng sợ hãi, trước những biến cố thay đổi nhanh chóng khó lường được trước nầy.

Nói về vua Độc Tài không giữ lời hứa, bỏ tù vị Trung Thần, từ đây về sau không còn ai dám đem thân mình ra khuyên can, hay chữa trị căn bệnh cho vua Độc Tài nữa. Vua Độc Tài từ đó cảm thấy mình cô đơn. Vì nhìn chỗ nào cũng thấy kẻ thù của mình, càng về sau càng hoang mang sợ hãi. Cơn tuyệt vọng mỗi ngày một lộ rõ trên nét mặt Vua Độc Tài.

Thì may thay có một vị Cứu Tinh xuất hiện, gặp Vua Độc Tài kể ra rất nhiều câu chuyện, làm cho Vua Độc Tài không những chữa hết căn bệnh Độc Tài của mình, mà còn Lột Xác đổi mới, trẻ hóa trở lại, trở thành một vị Vua Anh Minh, thuộc hàng bậc nhất trong Nhân loại con người, câu chuyện nghìn lẻ một ngày cũng bắt đầu từ đây vô cùng ly kỳ hấp dẩn.

“Thưa các bạn vị Cứu Tinh xuất hiện đó chính là hóa thân Thiên Ý Quốc Tổ Vua Hùng, đã hóa thân thành Thiên Ấn, Thiên Bút Văn Nhân tầm thường, đến gặp vị Vua Độc Tài toàn trị, và kể chuyện cho vị Vua Độc Tài toàn trị nghe, những câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn đó sau đây”.

Một hôm Vua Độc Tài toàn trị ngồi một mình than thở, nghĩ đến tình hình bất ổn chính trị lớn quá: Có lẽ cũng sắp đến ngày chung cuộc của Trẫm rồi, nên căn bệnh sợ hãi đã ăn sâu vào tim gan, chỉ còn ngồi chờ sự lật đổ của toàn dân là hết đời.

Vua Độc Tài toàn trị liền nghĩ đến Quốc Tổ Vua Hùng:

   Ngày xưa ta chỉ cần nói các Vua Hùng có công dựng nước. Thì  dân chúng theo ta như nước lũ, làm nên bao chiến công hiển hách nên mới có giang san sự nghiệp như ngày nay. Nhưng khi thống nhất được đất nước ta đã quên mất Quốc Tổ, lúc nào cũng tôn thờ Mác Lê, nay ta mới hiểu tôn thờ Mác Lê không bao giờ đoàn kết được dân tộc. Bằng chứng từ khi tôn thờ Mác Lê thời tình hình dân chúng đi lần đến bất ổn. Phải dùng đến bạo lực trấn áp, nhưng trấn áp được bao lâu. Và sự phản kháng bùng nổ ấy nhất định sẽ diễn ra sớm hay muộn mà thôi. Muốn đoàn kết dân tộc, không còn con đường nào khác hơn, là tôn thờ Quốc Tổ, chỉ có tôn thờ Quốc Tổ mới đoàn kết được dân tộc. Ta thật có lỗi với Quốc Tổ, nếu Quốc Tổ Linh Thiên thì hãy cứu giúp Ta lần nữa, Ta sẽ tôn thờ Quốc Tổ mãi mãi.

Vua Độc Tài toàn trị vừa khấn xong, liền thấy một quyển Kinh bay đến, tựa đề Thiên Ấn, Thiên Bút, Vua Độc Tài toàn trị vừa đụng đến quyển Kinh, thì quyển Kinh liền hiện thành một Văn Nhân.

Vua Độc Tài kinh hoàng sợ hãi nhìn vị Văn Nhân vừa xuất hiện hỏi:

   Người từ đâu đến?

Văn Nhân trả lời:

   Hạ dân từ giang san Bệ Hạ đến, kể cho Bệ Hạ nghe những câu chuyện hay, hầu mong chữa trị được căn bệnh Cho Bệ Hạ.

Vua Độc Tài toàn trị mừng rỡ hỏi:

   Văn Nhân cũng biết chữa bệnh sao?

Văn Nhân trả lời:

   Lời thuốc hạ dân đắng lắm không biết Bệ Hạ có uống được không ?

Vua Độc Tài toàn trị không cần suy nghĩ nói ngay:

   Trẫm đã hiểu thuốc đắng chữa được bệnh Thân, lời đắng chữa được bệnh Tâm.

Vị Văn Nhân tỏ ý hài lòng liền thuyết giáo kể chuyện rằng:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Văn nhân tôi có câu chuyện Người Mẹ Quê Hương, có thể kể làm vui cho Bệ Hạ nghe.

Vua Độc Tài toàn trị nói:

   Văn Nhân cứ kể. Trẫm xin lắng nghe.

Vị Văn Nhân nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ.

   Ngày xưa có Người Mẹ Quê Hương sanh ra được ba người con. Con cả là Bắc, con giữa là Trung, con út là Nam. Ba anh em cùng chung một Mẹ Quê Hương, ba anh em lớn lên sanh con đẻ cháu đầy đàn, đông đến hơn mấy mươi triệu dân. Con cả lớn ở Bắc tên Bắc, con kế ở Trung tên Trung, con út ở Nam tên Nam.

   Một hôm người Mẹ Quê Hương kêu ba người con Bắc, Trung, Nam đến dặn rằng: Mẹ sắp đi xa một chuyến có lẽ lâu đến hàng trăm năm. Ba con ở nhà nhớ là không được quên Cội quên Nguồn, vì Cội Nguồn là ánh sáng soi đường cho các con, mất Cội Nguồn thời các con sẽ lạc vào con đường Ác Đạo. Đừng chạy theo ngoại bang khi các con lạc Cội lạc Nguồn, chúng sẽ làm hại các con các con. Nhớ là đoàn kết chung sống với nhau, thương yêu nhau, bảo bọc nhau, chờ Mẹ về.

   Ba anh em Bắc, Trung, Nam dạ thôi là dạ, vâng thôi là vâng. Ba người con Bắc, Trung, Nam ở nhà trải qua một thời gian thì quên mất lời mẹ dặn, quên Cội quên Nguồn, khởi tâm hướng ngoại, bị cuộc diện thế giới xây chuyển, kẻ theo Đông, người theo Tây.  Đây là mấu chốt bị Ma, Quỉ, Yêu Tinh xúi giục tranh giành đấu đá lẫn nhau. Và cảnh nồi da nấu thịt cũng từ đó sanh ra.

   Con cả Bắc ở Bắc khôn ngoan, lắm mưu nhiều kế. Con thứ Trung ở Trung sao cũng được. Con út Nam ở Nam giàu nhưng lại tự cao, tự phụ. Ba anh em vì lạc Cội lạc Nguồn lại quên mất lời Mẹ dặn bị Ma, Quỉ xúi giục trở mặt đánh nhau, tàn sát nhau, thê thảm vô cùng.

Vị Văn Nhân lại nói tiếp:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ thử làm một người phán xét trung trực. Ba anh em Bắc, Trung, Nam đấu đá nhau như vậy tốt hay xấu ? Khôn hay ngu?

Vua Độc Tài toàn trị không cần suy nghĩ nhận xét ngay:

   Ba anh em Bắc, Trung, Nam chúng nó cùng chung một Mẹ. Không biết sao, mà lại đi tàn sát lẫn nhau, khôn cái nỗi gì phải nói là ngu hết chỗ chê, tốt cái nỗi gì phải nói là đầy xấu xa tội lỗi.

Vị Văn Nhân lại nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ phán xét như thế là hết sức phân minh, không có cậu nào tốt cả, vì sao như thế, vì anh em cùng một Mẹ mà tàn sát lẫn nhau, không thể nói là khôn hay tốt được.

   Muôn Tâu Bệ Hạ, cứ mỗi phát súng là hạ gục anh em lên lon. Cứ một quả bom hạ gục hàng loạt anh em lên chức, tra tấn anh em ăn mừng, chôn sống anh em hát bài ca chiến thắng. Những sự việc kể trên có phải là vinh quang không Bệ Hạ?

Vua Độc Tài toàn trị nổi cơn thịnh nộ quát:

   Vinh quang cái nỗi gì, anh em giết nhau lên lon lên chức. Tụi nó điên rồi hay sao, đau thương thì có, anh em tàn sát lẫn nhau, rồi mở tiệc ăn mừng hát bài ca chiến thắng. Quả là điên hết chỗ nói. Mẹ Quê Hương mà hay, phải cho ba đứa nó một trận nên thân.

—————————-

Hết phần 1 mời xem tiếp phần 2.

—————————————————————-

PHẦN 2

Nói về vị Vua Độc Tài toàn trị, còn chưa hết tức giận trợn mắt nói:

   Ba anh em chúng nó còn là con người không ? Sao chúng lại ngu si đến thế, chúng không biết là anh em chúng cùng một Mẹ hay sao?

Vị Văn Nhân thưa:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Cuộc tranh giành quyền lợi dẫn đến cấu xé lẫn nhau nhất là Cậu Út Nam, Cậu Cả Bắc, không còn kể gì đến anh em nữa. Đem Cậu Hai Trung ra cắt làm hai: Đầu, Mình đứt lìa. Anh Cả Bắc chiếm lấy bốn phần rưỡi từ nửa cổ lên phần đầu trở ra Bắc. Cậu Út Nam chiếm lấy chín phần rưỡi từ nữa cổ xuống phần mình trở vào Nam chưa kể đến phần Tây Nguyên tay chân.

Vua Độc Tài toàn trị nghe tới đó liền quát:

   Sao thằng Nam, thằng Bắc ác như thế, sao lại cắt dứt thằng Trung như vậy, tụi nầy không còn chút lương tâm gì nữa rồi, tàn ác quá.

Vị Văn Nhân nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Không chỉ có thế đâu Cậu Nam, Cậu Bắc dùng thân xác cậu Trung làm bãi chiến trường, thôn tính lẫn nhau bom rơi đạn nổ, xơ xác tan tành thê thảm vô cùng.

Vua Độc Tài toàn trị không khỏi nổi cơn tức giận quát tháo ầm ĩ:

   Quả là chúng đã bị yêu tinh, ma quỉ xâm nhập rồi nên mới không còn lương tâm như vậy.

Vị Văn Nhân nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Cậu Cả Bắc nói: Ta đánh thằng Út Nam là vì thằng Út Nam theo ngoại bang, làm khổ con cháu của nó. Nó là giặc phi nghĩa. Cậu Út Nam cũng nói: Ta đánh Anh Cả Bắc là vì Anh Cả tôn thờ ngoại bang, hãm hại con cháu Anh Cả. Anh Cả là giặc phi nghĩa. Thế là hai bên đánh nhau mù trời mịt đất binh đao máu lửa dậy trời. Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ là người sáng suốt phân minh phán xét xem ai đúng ai sai ?

Vua Độc Tài toàn trị không cần suy nghĩ nói:

   Một Thằng theo ngoại bang, một Thằng tôn thờ ngoại bang có khác gì nhau, xem đi xét lại, có Thằng nào tốt đâu mà nói sai với đúng. Anh em tàn sát nhau cũng chỉ vì theo ngoại bang, tôn thờ ngoại bang tranh giành quyền lực, đúng sai cái con khỉ gì. Chúng nó Thằng nào thắng thì xưng Vua, Thằng nào thua thì cho là Giặc, xem đi xét lại Giặc với Vua nào có khác gì. Nói đến Chính Nghĩa là phải đi theo hướng Thiện, tôn thờ Tổ Tiên, tôn thờ Cội Nguồn, anh em đoàn kết lẫn nhau, không được tàn sát lẫn nhau. Đằng nầy chỉ vì tranh giành quyền lực bỏ Ông, bỏ Cha, bỏ Cội, bỏ Nguồn chạy theo ngoại bang, tôn thờ ngoại bang, đứa theo bên nầy, đứa theo bên kia, không ai chịu thua ai, tàn sát lẫn nhau, nồi da nấu thịt, không biết xấu hổ, Chính Nghĩa cái nổi gì, dẫn nhau xuống Địa Ngục thì có.

Vị Văn Nhân thưa:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Đúng như vậy, Bệ Hạ quả là sáng suốt phân minh, anh em tàn sát lẫn nhau, chạy theo ngoại bang, bỏ Cội, bỏ Nguồn thì còn gì là Chính Nghĩa, phải nói là cuộc tàn sát lẫn nhau, hết sức Phi Nghĩa.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ thử đoán xem, ngoài lý do tranh giành quyền lực, còn lý do nào khác nữa không, mà dẫn đến anh em cùng một Mẹ tàn sát lẫn nhau, tàn bạo đến thế ?

Vua Độc Tài toàn trị không cần suy nghĩ phán xét rằng:

   Còn lý do nào nữa, một Thằng hướng Giàu, một Thằng hướng Nghèo, kỳ thị, phân biệt, đối xử mất bình đẳng với nhau, dẫn đến tàn sát lẫn nhau.

Vị Văn Nhân nói:

   Bệ Hạ quả đoán không sai.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Cậu Cả Bắc nghèo, nên cấu kết cùng các phong trào nghèo khắp cùng thế giới, tạo lên sức mạnh để đánh Cậu Nam Em Út. Cậu Út Nam giàu, nên kết bè kết phái với kẻ giàu khắp cùng thế giới, tạo lên sức mạnh để đánh lại anh mình. Cậu Bắc xu hướng nghèo. Hai xu hướng giàu, nghèo mâu thuẫn nhau, dẫn tới đánh nhau máu chảy khắp nơi, thây phơi khắp chốn.

Vua Độc Tài toàn trị nói:

   Chúng nó là một lũ ngu. Thằng nào tàn bạo hơn, thì Thằng đó thắng.

Vị Văn Nhân khen:

   Bệ Hạ quả là anh minh sáng suốt, đoán đúng không sai. Cậu Bắc anh cả tuy nghèo, nhưng mưu mô tàn độc hơn Cậu Út Nam. Với nhiều thủ đoạn đạt đến cảnh giới, phải nói là xuất Quỉ nhập Thần, nói một đường làm một nẻo, làm cho Cậu Nam Em Út không biết đâu mà chống đỡ, đành trúng phải một đòn như vũ bão, nằm sải sòng phơi xác không ngóc đầu dậy nổi, có lẽ chờ Mẹ Quê Hương về cứu mà thôi.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Anh em tàn sát nhau, đương nhiên có kẻ thắng người thua, Cậu Út Nam tuy giàu, nhưng mưu mô không bằng Cậu Cả Bắc. Cậu Cả Bắc nổi tiếng là tàn độc, thì việc gì Cậu Cả Bắc cũng dám làm. Hạ gục Cậu Út Nam xong, con cháu Cậu Út Nam, số thì bị đày, số thì bị giết, số thì vượt biên lưu vong khắp Thế Giới, phải nói là thê thảm hãi hùng.

Vua Độc Tài toàn trị nghe tới đó không kìm được xúc động nói:

   Thằng Cả Bắc ác quá, con cái Thằng Út Nam, cũng là con cháu của Thằng Bắc, mà sao nó lại tàn nhẫn như vậy, bất nhân quá.

Vua Độc Tài toàn trị có một nỗi băng khoăn hỏi:

Trẫm không hiểu vì sao Thằng Cả Bắc lại tàn nhẫn như vậy?

Vị Văn Nhân trả lời:

   Không phải Cậu Cả Bắc tàn độc đâu. Mà do tại Thể Chế Độc Tài, Độc Trị tạo ra, không độc ác tàn bạo, thì cũng phải độc ác tàn bạo, nếu ai theo Thể Chế Độc Tài, Độc Trị đều là như thế cả.

Vua Độc Tài toàn trị nghe Văn Nhân nói thế, liền giật mình:

   Không lẽ Mình cũng thế sao ?

Vua Độc Tài toàn trị liền hồi tưởng lại câu chuyện. Phải chăng Văn Nhân ám chỉ ba anh em Ta, ba anh em Ta đã quên mất lời Mẹ Quê Hương dặn trước khi ra đi, nên mới ra nông nỗi thế nầy, có lẽ ba anh em Ta ta lầm đường lạc lối. Anh hùng lạc Đạo mắc vòng khốn nguy, tự mình làm hại chính mình, chiến tranh tàn phá làm cho đất nước không vực dậy nổi. Tuy non sông đất nước thống nhất, Cậu Hai khúc ruột miền trung nối liền lại, không bị cắt dứt nữa, nhưng bị Thể Chế Độc Tài, Độc Trị của Ta ếm yểm, không cho vực dậy, cũng như Em Út Miền Nam nằm đó, bị trói chặt cứng. Vua Độc Tài toàn trị nghĩ đến các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức cả nước dâng lên cho Ta những vị thuốc đắng, hầu làm cho Ta giác ngộ đi về với nẻo sáng, trở về với Cội, với Nguồn, theo lời Người Mẹ Quê Hương. Vua Độc Tài toàn trị như bừng lên tia sáng, hãy tự mở trói cho Mình, cũng như cỡi trói cho hai Cậu Em Trung, Nam làm lại từ đầu thờ Cội, thờ Nguồn, đoàn kết Bắc, Trung, Nam chung sống cùng nhau vui vẻ.

Vị Văn Nhân nhìn thấy Vua Độc Tài toàn trị như vừa tỉnh giấc sau cơn mê, nhưng chưa nhìn thấy được hướng đi, vì vẫn con trong vòng Vô Minh tăm tối, với ánh sáng giác ngộ yếu ớt nầy, Vua Độc Tài toàn trị khó mà ra khỏi con đường tăm tối nguy hiểm, liền tiếp tục bổ sung những dược liệu mới, ví như người bệnh vừa dứt cơn đau, nhưng vẫn còn yếu lắm, không thể tự mình đi được phải nhờ người dìu dắc, cũng như người bệnh cần dược liệu vừa trị bệnh vừa tẩm bổ, để cho bệnh nhân hồi phục nhanh chóng.

Văn Nhân nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ là người thừa kế di chí của Ông Cha năm nghìn năm Văn Hiến, kể từ khi Quốc Tổ Vua Hùng dựng nước đến bấy giờ, Anh linh biết là bao. Sao Bệ Hạ không thờ Quốc Tổ Vua Hùng, để cho dân tộc Việt Nam thờ theo. Không những Bệ Hạ là người Đại trung, Đại hiếu, Đại nhân, Đại nghĩa, mà còn được Anh Linh Quốc Tổ, phù hộ, Hồn Thiên dân tộc che chở. Đồng Bào anh em đoàn kết, xây dựng lên một nhà nước pháp quyền, thật sự của dân, do dân, và vì dân, công bằng, dân chủ, văn minh. Mà lại thờ một người Xa Lạ, không phải là người khai dựng lên Dân Tộc Việt Nam. Không những làm phật lòng Tổ Tiên. Anh Linh Quốc Tổ, mà còn làm phật lòng Anh Linh Hồn Thiên dân tộc, và Hồn Thiên sông núi.

   Bệ Hạ là vua Đại Việt không thờ Quốc Tổ, mà thờ người xa lạ, có nghĩa là tự mình đánh mất lòng Trung Hiếu đối với Tổ Tiên, có thể nói là đã vi phạm vào những điều đại kỵ của Dân Tộc, đưa Dân Tộc Việt Nam đến con đường mất Gốc, mất Cội mất Nguồn.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Một Dân Tộc mất Gốc, thì Bệ Hạ cũng hiểu, Dân Tộc đó phải tự héo cành rũ lá, nếu có sống thì cũng là sự sống chùm gởi mà thôi. Luôn luôn lệ thuộc vào sự sống của kẻ khác, bị kẻ khác sai khiến, thì còn gì độc lập tự chủ được nữa. Nói gì đến phát triển, đưa Dân Tộc Việt Nam sánh ngang cùng bạn bè năm châu thế giới.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chỉ cần Bệ Hạ trở về với Cội, với Nguồn. Thờ phụng Quốc Tổ Vua Hùng, không phải là thờ phụng Quốc Tổ nơi Đền Thờ không. Mà phải thờ Quốc Tổ trong các cơ quan nhà nước. Như Bệ Hạ đã tôn thờ người Xa Lạ ấy. Nếu Bệ Hạ làm được như thế, thì Bệ Hạ muốn gì được nấy, vì Anh Linh Quốc Tổ sẽ che chở giúp đỡ Bệ Hạ, Hồn Thiên dân tộc sẽ che chở, phù hộ Bệ Hạ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Quốc Tổ là Mặt Trời của Dân Tộc Việt Nam, soi sáng cho Dân Tộc Việt Nam, chỉ đường cho Dân Tộc Việt Nam trở thành một dân tộc Uy Linh, giàu mạnh, làm nể phục bạn bè khắp Thế Giới. Nếu Bệ Hạ thành tâm tôn thờ Quốc Tổ. Trên khắp toàn Cầu, năm Châu Bốn Biển. Không biết bao nhiêu là nước trên toàn thế giới, nhưng chỉ riêng Dân Tộc Việt Nam là có Quốc Tổ, đây là niềm vinh dự tự hào của Dân Tộc Việt Nam, đối với các dân tộc anh em trên toàn Thế Giới.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Đã là Quốc Tổ thì phải tôn thờ trong các cơ quan Nhà Nước. Quốc Tổ là tấm gương sáng cho các quan chức Nhà Nước. Noi theo làm theo Đạo Đức của Người. Có làm được như thế, thì đất nước Việt Nam không còn lệ thuộc Phương Bắc, cũng như chấm dứt nô lệ từ đây.

   Muôn Tâu Bệ Hạ: Không có sự tu hành phước Đức nào hơn là Vương Quan tôn thờ Quốc Tổ, hành sự theo gương sáng của người. Không những tai họa không còn, mà con cháu đời đời nối tiếp vinh quang. Khi chết đi tất cả đều được sanh về Thượng Giới, không còn sa đọa xuống các tầng địa phủ nữa. Non sông Tổ Quốc bình yên thái bình an lạc.

Vua Độc Tài nghe lời giảng giải của Văn Nhân như từ trong bóng tối thấy lần ánh sáng liền hỏi:

   Thưa Văn Nhân. Trẫm có được địa vị như ngày hôm nay là nhờ vào Độc Tài, Độc Trị, nếu bỏ Độc Tài, Độc Trị như các Trung Thần đã từng khuyên can, thì Trẫm lấy cái gì để bảo đảm được tánh mạng, cũng như địa vị Độc Tài của mình ?. Không lẽ Trẫm sẽ mất đi tất cả, trở thành kẻ trắng tay, bị người ta bắt nhốt bỏ tù như Trẫm từng bỏ tù họ?.

   Xin Văn Nhân hãy giải thích rõ điều nầy, thì Trẫm mới dám bỏ ngôi vị Độc Tài, Độc Trị của mình. Dù biết rằng Độc Tài, Độc Trị không phù hợp với trình độ dân trí tiến bộ hiện nay. Thế Giới nói chung, Việt Nam nói riêng.

   Trẫm cũng đã thấy, thể chế Độc Tài, Độc Trị lần lượt bị xóa sổ ở Phương Tây, rồi lan dần đến Trung Đông. Thay vào đó là một thể chế Đa Nguyên, Đa Đảng, Dân chủ, Nhân quyền, Tự Do. Và rồi nhất định sẽ lan đến Việt Nam. Tuy biết thế nhưng bỏ Đĩa Muối đi, thì Trẫm lấy gì để sống. Biết rằng Đĩa Muối chẳng còn ngon lành gì nữa, phải nói là đã bốc mùi. Không còn thơm tho gì nữa, nhưng bỏ đĩa Muối Độc Tài, Độc Trị thì Trẫm dựa vào đâu để mà sống.

   Trẫm nghĩ mất Đĩa Muối Độc Tài chỉ còn con đường chết. Không những mất tất cả quyền lực, mà đôi khi còn mất mạng, đây là điều băng khoăn do dự mãi. Vì chưa tìm ra được giải pháp an toàn. Thôi thì mặc cho số phận, còn nước còn tác. Những kẻ chống lại Độc Tài, Độc Trị mỗi lúc một nhiều, hầu hất đổ Đĩa Muối của Trẫm. Và Trẫm cứ ra lệnh đàn áp, vì không còn cách nào khác. Đã đối lập hãm hại nhau thì kẻ mạnh là vua, kẻ thua là giặc. Xem đi xét lại Giặc với Vua cũng chẳng khác gì nhau, dù cho những kẻ lật đổ được Trẫm, họ cũng chỉ là Giặc mà thôi, rồi cũng Độc Tài, Độc Trị như Trẫm. Ai dám chắc là những kẻ lật đổ được Trẫm, họ không Độc Tài, Độc Trị hơn Trẫm. Tất cả đều là lừa bịp, kích động, hãm hại lẫn nhau mà thôi.

   Xin Văn Nhân, hãy giải thích cho Trẫm thấu hiểu điều nầy. Thì Trẫm mới đi đến một quyết định, hướng đi mới, tiến tới Đa Nguyên, Đa Đảng, hay Độc Tài, Độc Trị. Thay thế Đĩa Muối bằng Đĩa gì? Thua Đĩa Muối, hay hơn Đĩa Muối?

Vị Văn Nhân thưa:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức, khuyên can Bệ Hạ rời bỏ con đường Độc Tài, Độc Trị. Đổi mới Tư Duy, tiến tới cảnh giới thật sự tự do, công bằng, bình đẳng, dân chủ, văn minh. Chính là con đường Đa Nguyên, Đa Đảng, tất cả điều cạnh tranh công bằng. Thi đua vươn lên xây dựng xã hội. Và chính những Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức, biết rõ Bệ Hạ có một kho báu vô giá. Có thể nói kho báu vô giá đó chính là Đĩa Thịt thay cho Đĩa Muối. Vì sự lỗi thời, thái hoá, xơ cứng của Đĩa Muối đã làm cho Bệ Hạ khổ, sự khổ nào cũng sanh ra nhiều bệnh tật, nhất là thứ bệnh tật lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên.  Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ có kho báu vô giá, có thể nói đây là Đĩa Thịt, sao Bệ Hạ không đem ra dùng ?.

Vua Độc Tài vô cùng ngạc nhiên suy nghĩ: Mình có Đĩa Thịt thay cho Đĩa Muối thật sao, nhưng vua Độc Tài nghĩ mãi không ra liền hỏi:

   Trẫm thật sự có Đĩa Thịt thật sao? Ở đâu ? Trẫm nào có thấy ?.

Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Tôn thờ Quốc Tổ, phát huy truyền thống dân tộc. Truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn trở thành nền Quốc Đạo Dân Tộc, đó chính là Đĩa Thịt của Bệ Hạ thay cho Đĩa Muối. Chủ nghĩa Mác đã thái hóa không còn phù hợp với tình hình hiện nay. Trên đất nước Việt Nam Ta, có ai so sánh nổi với Quốc Tổ Hùng Vương. Phải nói Quốc Tổ Hùng Vương là ánh sáng Mặt Trời. Bệ Hạ chỉ cần làm cho ánh sáng Mặt Trời tỏa sáng. Thì tất cả Trăng, Sao đối lập với Bệ Hạ tự tan biến hết. Nếu không tin thì Bệ Hạ hãy nhìn lên bầu trời, khi Mặt Trời đang tỏa sáng. Dù có hàng triệu triệu Vì Sao cũng không thể nào nhìn thấy được. Vì ánh sáng Mặt Trời đã che lấp tất cả.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ đang tôn thờ Đĩa Muối, tôn Người xa lạ. Chỉ là ánh sáng của Vì Sao. Bệ Hạ chuyển sang tôn thờ Quốc Tổ Mặt Trời. Đây không phải là Bệ Hạ bỏ Đĩa Muối, thay thế Đĩa Thịt sao ? Bệ hạ thay thế chủ nghĩa Mác bằng Văn Hóa Cội Nguồn. Chủ Nghĩa Đại Đồng mà Vua Hùng đã dùng. Chủ Nghĩa Văn Hóa Cội Nguồn dựng lên đất nước Văn Lang, kéo dài độc lập 2701 năm.

   Bệ Hạ có Quốc Tổ là Bệ Hạ có tất cả. Bệ Hạ có Văn Hóa Cội Nguồn là Bệ Hạ muốn gì được nấy. Vì sao lại nói như thế. Vì Quốc Tổ là người khai sanh ra dân tộc Văn Lang, nay là dân tộc Việt Nam. Cũng như khai sanh ra nước Văn Lang, nay là nước Việt Nam. Văn Hóa Cội Nguồn chính là Quốc Bảo. Nền Quốc Đạo Dân Tộc, kéo dài sự độc lập, hàng nghìn nghìn năm. Quốc Tổ Vua Hùng đã để lại cho Bệ Hạ, hai di sản quý hiếm đó là non sông Tổ Quốc, Truyền Thống Văn Hóa Cội Nguồn. Nền Quốc Đạo dân tộc. Chỉ cần Bệ Hạ tuyên bố hai di sản quý hiếm nầy. Truyền bá rộng rải ra cho toàn thể con cháu Việt Nam biết. Cũng như tuyên bố Chủ Quyền năm nghìn Văn Hiến, cho toàn Nhân loại anh em Thế giới biết. Thì không còn ai tranh giành, tranh cải đối với Bệ Hạ nữa. Vì những gì Quốc Tổ Vua Hùng để lại. Bệ Hạ là người được công nhận sự thừa kế gìn giữ Di chí Ông Cha, di sản Non Sông Tổ Quốc.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí tức khuyên Bệ Hạ từ bỏ ngôi vị Độc Tài, Độc Trị là muốn tốt cho Bệ Hạ. Đưa Bệ Hạ lên ngôi vị Tối Cao, vì Bệ Hạ là người có công đem Đĩa Thịt đến cho mỗi người dân Việt Nam, thay cho Đĩa Muối. Có công đem lại tự do, nhân quyền, bình đẳng cho mỗi người dân. Có công đổi mới Tư Duy, xóa bỏ những lạc hậu, xơ cứng, thái hóa. Tiến đến một nền văn minh non trẻ, hòa nhập cùng văn minh thế giới. Với công lao to lớn như thế, tất cả dân tộc Việt Nam điều thừa nhận Bệ Hạ từ bỏ ngôi vị Độc Tài, là vì dân, vì nước. Đương nhiên dân chúng sẽ bầu Bệ Hạ lên ngôi vị Tổng Thống, đại diện tối cao cho đất nước Việt Nam. Không ai tranh giành nổi với Bệ Hạ được.

   Bệ Hạ đã bỏ Đĩa Muối, tất nhiên Bệ Hạ đã có Địa Thịt Thay thế, sự thay thế nầy vừa hợp lòng dân, vừa hợp trào lưu tiến bộ nhân loại văn minh thế giới, lại được lòng các đấng Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ cả nước.

   Bệ Hạ thử xem bỏ Đĩa Muối được Đĩa Thịt, Bệ Hạ có mất gì nào. Phải nói Bệ Hạ không những lột xác sự già nua. Chuyển hóa thành non Trẻ. Từ mất lòng dân mà được lòng dân. Đất nước hết loạn, trở nên thái bình an lạc. Bệ Hạ mãi mãi được dân chúng tôn thờ, như tôn thờ Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, phải nói là muôn năm vĩnh viễn.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Một đất nước có Quốc Tổ, phải nói là một đất nước có truyền thống quý báu vô cùng, nếu Bệ Hạ biết phát huy cuộc đời Quốc Tổ. Tư Tưởng Quốc Tổ. Đạo Đức Quốc Tổ. Công lao dựng nước Quốc Tổ, Với Nền Quốc Đạo Dân Tộc, bệ hạ có thể chấn hưng lại kỷ cương đất nước, đưa đất nước nề nếp văn minh nhất thế giới.

   Bệ Hạ có nền Quốc Đạo, Văn Hóa Cội Nguồn, thì đã có trong tay Gươm Thiên Trấn Quốc. Cũng như đã mở ra con đường Đại Đạo rộng lớn, xuyên suốt năm nghìn năm Văn Hiến, một khi đã có con đường Đại Đạo như vậy. Thì dân chúng Việt Nam tự động đi theo Bệ Hạ. Bệ Hạ không cần dùng một thứ vũ khí ràng buộc nào cả, mà tất cả dân chúng đồng loạt đi theo Bệ Hạ đi trên con đường Việt Nam, mà Bệ Hạ đã khai mở ra. Để minh chứng điều đó, Bệ Hạ thử mở ra một con đường rộng đẹp, xuyên suốt huyện xã. Bệ Hạ sẽ thấy dân chúng đi trên con đường đó mỗi ngày một đông. Dù cho Bệ Hạ cấm họ cũng đi. Vì đi trên con đường đó không những vừa đẹp, vừa an toàn, vừa được nhiều lợi ích. Huống chi bệ hạ khuyến khích đi trên con đường đó. Thì  phải nói là người đi đông không thể tính đếm hay nghĩ bàn. Càng về sau càng đông.

   Dân tộc Việt Nam đi trên con đường Văn Hóa Cội Nguồn Việt Nam. Họ càng đi càng thấy hạnh phúc, họ càng tôn thờ Bệ Hạ, sùng bái Bệ Hạ càng lớn, họ lập đền thờ, thờ Bệ Hạ khắp nơi, nhớ mãi công ơn tận độ dân chúng dân chúng của Bệ Hạ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như vậy Bệ Hạ bỏ chế độ Độc Tài, Độc Trị. Thành lập chế độ Đa Nguyên. Bỏ sự tôn thờ Người xa lạ. Tôn thờ Quốc Tổ. Bỏ Đĩa Muối chọn lấy Đĩa Thịt. Bỏ ngôi Sao xa lạ. Ôm lấy Mặt Trời, mở ra con đường Đại Đạo, Văn Hóa Cội Nguồn cho nhân loại đi. Thì Bệ Hạ có mất gì đâu. Uy Quyền, Địa Vị, Danh Lợi càng cao hơn nữa. Có thể nói Bệ Hạ loại bỏ hòn Sỏi, để lấy viên Ngọc. Sống mãi trên vinh quang, giàu sang, phú quý, con cháu nối gót theo sau hưởng vinh hoa, phú quý đến hàng mấy mươi đời.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như vậy các Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức trình tấu lên Bệ Hạ, là muốn cho Bệ Hạ tốt đẹp. Bỏ Đĩa Muối Độc Tài. Nhận lấy Đĩa Thịt Đa Nguyên. Theo trào lưu văn minh tiến hóa Thế Giới. Bỏ con đường lỗi thời Cộng Sản chủ nghĩa Mác, mà các nước phương Tây đã vứt nó xuống sông, như vứt một thứ rác rưởi. Bằng chứng Chủ Nghĩa Cộng Sản sụp đổ, ngay trên Nước Nga. Liên Xô tan rã. Châu Âu loại bỏ Chủ Nghĩa Cộng Sản. Cũng như Trung Đông. Ngay trên Châu Á chúng Ta. Chỉ còn lại mấy nước tôn thờ Chủ Nghĩa Cộng Sản mà thôi.

   Các bậc Trung Thần có lẽ nhìn thấy tình hình bất lợi cho Bệ Hạ, nên chân thành khuyên can bệ hạ. Bỏ con đường Tối, khai ra con đường Sáng. Tức là khai mở ra con đường Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng. CHỦ NGHĨA ĐẠI ĐỒNG LÀ CHỦ NGHĨA ĐOÀN KẾT phù hợp Truyền Thống Đồng Bào của dân tộc Việt Nam ta. Bỏ tôn thờ Người xa lạ. Tôn thờ Quốc Tổ người khai sinh ra dân tộc Việt Nam. Phải nói là sự chọn lựa khôn ngoan, không còn sự khôn ngoan nào hơn nữa, mở ra một kỷ nguyên, thế kĩ mới, thế kĩ kết hợp sức mạnh dân tộc. Thừa kế phát triển, các giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đưa dân tộc Việt Nam lên một tầm cao mới. Đúng như những gì mà các Tôn Giáo, Đạo Giáo, Nhân Sĩ Thánh Trí. tiên đoán về Việt Nam, dân tộc Việt Nam.

*            *            *

ĐỐI VỚI DÂN TỘC VIỆT NAM, CON ĐƯỜNG VIỆT NAM, LÀ KIÊN TRÌ VẬN DỤNG SÁNG TẠO, PHÁT HUY LÝ TƯỞNG QUỐC TỔ VUA HÙNG, ĐI VÀO CUỘC SỐNG, CỦA MỖI NGƯỜI DÂN VIỆT NAM, TRONG NƯỚC, CŨNG NHƯ NGOÀI NƯỚC LÀ KIM CHỈ NAM, KẾT HỢP TOÀN DIỆN SỨC MẠNH CỦA DÂN TỘC, KHỐI ĐẠI ĐOÀN KẾT TOÀN DÂN TỘC, XÂY DỰNG LÊN THỜI ĐẠI MỚI, THỜI ĐẠI VĂN MINH TỘT ĐỈNH CỦA NHÂN LOẠI CON NGƯỜI, LÀM CHỦ VẬN MỆNH, LÀM CHỦ KHOA HỌC, LÀM CHỦ VŨ TRỤ, TIẾN TỚI CHỦ NGHĨA ĐẠI ĐỒNG, CHỦ NGHĨA THIÊN QUYỀN CHƯ THIÊN, NHÂN QUYỀN TRẦN GIAN, PHẬT, THÁNH, TIÊN, THẦN, CHÚA, NHÂN LOẠI TRẦN GIAN BÌNH ĐẲNG.

—————————-

Hết phần 2 mời xem tiếp phần 3.

———————————————

PHẦN 3

Nói về Vua Độc Tài, nghe những triết lý của Văn Nhân vừa thực tế vừa khoa học, có lẽ những liều thuốc triết lý nầy đã chữa đúng căn bệnh lo sợ của Vua Độc Tài, nên căn bệnh sợ hãi của Vua Độc Tài có phần thiên giảm, tâm hồn thơ thới nhẹ nhàng. Nhưng lại nổi lên bao những ý nghĩ khuấy động lương tâm khác. Vì bỏ tù quá nhiều những Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức.

Vị Văn Nhân có lẽ cũng hiểu nổi băng khoăn của Vua Độc Tài liền tâu rằng:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ thật là có phúc nên mới có nhiều bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức nhiều đến nổi không thể đếm cho hết. Lại hết lòng vì Bệ Hạ, nói lên tiếng nói có lợi cho Bệ Hạ, hầu mong Bệ Hạ bớt bệnh thoát qua tai kiếp, đang rình rập ngày đêm, không biết ập đến lúc nào. Bệ Hạ sẽ mất tất cả không còn gì, khi tai họa ập đến, cho đến cái mạng cũng khó mà giữ nổi. Dòng Họ con cái tiêu tan theo mây khói, nên mới hết lòng khuyên can bệ hạ, đổi mới tư duy loại bỏ những cái quá lỗi thời, không còn phù hợp với tình hình hiện tại. Có thể nói là đi ngược lại trào lưu văn minh tiến bộ nhân loại. Thì sớm hay muộn cũng sẽ bị trào lưu văn minh tiến bộ nhân loại, loại bỏ, khi ấy ăn năng thì không còn kịp.

   Với tấm lòng tốt của các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức không được Bệ Hạ tôn trọng, còn ngược lại Họ bị Bệ Hạ đưa vào nhà tù, Họ đành ngậm đắng nuốt cay. Lòng trung thành của Họ bị Bệ Hạ chối bỏ một các tàn nhẫn. Và biến Họ thành những tội nhân, nỗi bất công nầy Trời, Đất, Thánh Thần đều hay biết. Có lẽ nỗi oan ức đau thương nầy, lòng Trung Thành của Họ đối với Bệ Hạ cũng đi vào nguội lạnh, trở thành xa lạ đối với Bệ Hạ, nếu Bệ Hạ không thức tỉnh mà thả Họ ra.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Dân tộc Việt Nam là một dân tộc có truyền thống yêu nước. Luôn luôn chống lại những gì đi ngược lại lòng dân. Sẵn sàng xã thân loại bỏ những gì làm hại cho Non Sông Tổ Quốc, nhất là đàn áp quyền tự do của con người.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Một đất nước văn minh phải đi đôi với tự do, dân chủ, nhân quyền. Các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước vì quá rõ quy luật tồn tại, phát triển văn minh nầy. Không có tự do, dân chủ, nhân quyền. Thì đừng nói đến chuyện tiến tới dân giàu, nước mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh. Các bậc Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức. Họ sanh ra trên đất nước Việt Nam. Mang dòng máu của người Việt Nam, và cũng đã chứng kiến quá nhiều nỗi khổ của dân tộc Việt Nam. Những nỗi khổ bị áp bức, nỗi khổ lạc hậu, đói nghèo, nô lệ, rơi vào cuộc sống khốn  cùng, khổ cực. Phải nói dân tộc Việt Nam trải qua hơn nghìn năm nô lệ. Và sống trong các thời kỳ phong kiến độc tài, độc trị. Dân tộc Việt Nam chưa có một ngày tự do thật sự. Nói gì đến nhân quyền, công bằng, bình đẳng, dân chủ, văn minh. Tất cả chỉ là trên giấy tờ, bánh vẽ tự do, bánh vẽ công bằng, dân chủ, văn minh, và dân tộc Việt Nam đã quá ngán ngẩm thứ bánh vẽ nầy. Các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức muốn Bệ Hạ công bố, ban hành bánh thật, tức là công bố nền dân chủ, tự do, nhân quyền thật sự, đi vào cuộc sống của dân, không như những bánh vẽ tự do, dân chủ, nhân quyền hôm nay cũng như trước đây. Nói nhiều đến tự do, nói nhiều đến dân chủ, nhân quyền, nhưng chỉ là lời nói suông, không đi vào sự thật.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước thấy rõ nơi nào mất tự do, mất dân chủ, mất nhân quyền. Có sự áp bức, đàn áp lớn, thì nơi đó có nổi dậy, phản kháng, đấu tranh, dẫn đến nguy cơ cho chế độ, nhất là chế độ độc tài già cỗi, xơ cứng không còn phù hợp với văn minh tiến hóa nhân loại thời đại thế giới ngày nay.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức, họ sống gần dân, họ hiểu được ý nghĩ của dân, quá chán ngán những chế độ độc tài, độc trị, thời phong kiến cũng như thời quân chủ. Cướp đi tất cả những quyền sống cơ bản của con người, trở thành cuộc sống xin cho, dân sống khổ vô cùng. Từ xưa cho đến nay chưa có chế độ nào đáp ứng được nguyện vọng của dân, để cho dân sống được tự do, sống theo cái quyền mà tạo hóa đã ban cho mỗi người dân, quyền sống sung sướng, quyền sống tự do, quyền sống tự chủ, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do lập hội, quyền tự do báo chí, cuộc sống thật sự đi vào công bằng, bình đẳng, sống đúng với lẽ sống chính nghĩa. Dân chủ, nhân quyền, công bằng bình đẳng văn minh.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Ở vào thời điểm lịch sử nầy Bệ Hạ như một đại anh hùng vĩ nhân. Đứng lên đổi mới tư duy, xóa bỏ những gì lỗi thời, đáp ứng theo nguyện vọng của nhân dân, nguyện vọng của các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước bỏ Đĩa Muối Độc Tài, Độc Trị lỗi thời. Chuyển sang giai đoạn dân chủ, đa nguyên, tuyên ngôn Dân Chủ, Nhân Quyền, Độc Lập, Tự Do, như các nước văn minh đã làm, Mỹ, Pháp, Đức, Anh, . . . Có làm được như vậy Việt Nam đất nước Bệ Hạ mới thật sự tiến tới dân giàu nước mạnh, sánh vai cùng các nước bạn văn minh trên khắp năm châu. Bệ Hạ sẽ trở thành Mặt Trời thứ hai sau Quốc Tổ Vua Hùng, Công lao của Bệ Hạ, đời đời thế hệ con cháu Việt Nam nhớ ơn. Đã là Mặt Trời thứ hai sau Quốc Tổ Vua Hùng, thì còn ai sánh với Bệ Hạ được nữa. Những thành tích Bệ Hạ đã làm được cho non sông tổ quốc Việt Nam, cũng như đồng bào Việt Nam. Phải nói là vô cùng vĩ đại. Vì Bệ Hạ đã đáp ứng được nguyện vọng của toàn dân, mà từ trước tới nay không ai làm được.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị như lần lần nhìn ra sự lầm đường lạc hướng của mình, ông cha không thờ, đi thờ Ông hàng xóm. Làm cho con cái điên đảo, nồi da nấu thịt, tàn sát lẫn nhau. Vì mất Cội, mất Nguồn nên con cái không nhìn nhận anh em cùng nhau. Chia năm xẻ bảy, phá tan sự đoàn kết. Bị lũ Yêu Tinh ngoại bang hãm hại (Anh hùng con cái lạc Đạo, lạc Cội, mắc vòng khốn nguy). Vua Độc Tài toàn trị như bừng tỉnh giấc trí huệ sáng soi như Mặt Trời. Chủ Nghĩa Mác lần lần tan biến không còn trong tâm trí vua độc tài. Chủ nghĩa Mác ví như bóng Ma, bóng Quỉ. Khi con người còn mê, bóng Ma, bóng Quỉ ấy luôn đeo bám con người. Khi tâm trí con người bừng sáng. Thì bóng Ma bóng Quỉ ấy liền biết mất.

Vua Độc Tài toàn trị hồi tưởng lại quá khứ, nhìn lại sự thật mà lâu nay, không muốn nghĩ đến, muốn quên đi từ lâu. Vì nghĩ đến quá khứ là thấy mình có tội đối với dân, lừa phỉnh dân, nói một đường làm một nẻo, nói giải phóng xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị. Thế mà khi giải phóng xong Độc Tài, Độc Trị, thì mình trở thành Độc Tài, Độc Trị tàn bạo hơn những chế độ trước, làm cho đời sống của dân khổ hơn chế độ trước.

Vua Độc Tài toàn trị ôn lại quá khứ, nghĩ đến Ông Cha liền thấy rõ.Truyền thống Anh Linh Việt Nam, như hiện rõ trong tâm linh của người. Dân Tộc Việt Nam là một dân tộc có Truyền Thống yêu nước, yêu độc lập, tự do, yêu công bằng, bình đẳng, yêu dân chủ, nhân quyền, quật cường chống lại những bất công, nhất là đối với ngoại xâm thì sẵn sàng xã thân vì Tổ Quốc. Trong lịch sử hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước. Ông Cha ta đã phải đương đầu với những kẻ thù xâm lược mạnh hơn mình gấp ba bốn lần, nhưng tất cả đều bị đánh bại.

Dân Tộc Việt Nam là dân tộc Rồng Tiên, không ngừng đấu tranh loại bỏ cái Ác, luôn đứng về lẽ phải, ở vào thời điểm đau khổ của người dân. Vua độc tài nhớ lại rất rõ. Mình như một người anh hùng, đứng lên cùng những người yêu chuộng công bằng, bình đẳng, tự do, yêu chuộng quyền sống, quyền sung sướng, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp, nói chung là những quyền cơ bản của con người những quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm. Mà chế độ Phong Kiến, chế độ Quân Chủ Độc Tài, Độc Trị cướp đi tất cả những quyền cơ bản con người, làm cho sự sống con người như sống trong một nhà tù lớn, sự sống mất tự do, sống trong sự kìm kẹp, biến cuộc sống muôn dân thành cuộc sống địa ngục trần gian. Cần phải loại bỏ những chế độ như thế, loại bỏ Địa ngục trần gian, loại bỏ nhà tù xã hội phong kiến.

Vua Độc Tài toàn trị nhớ lại khí thế ngày xưa, cùng toàn dân những người cùng khổ vùng lên như một trận cuồng phong. Quét sạch chế độ Độc Tài, Độc Trị, chuyển sang một giai đoạn mới. Vua Độc Tài nhớ lại đến đây thì thở dài không muốn nhớ lại thêm nữa. Vì giết Sói rồi hóa Sói có khác gì nhau. Lật đổ Độc Tài, rồi trở thành Độc Tài, dân chúng vẩn cứ khổ, vẩn mất tự do, những quyền cơ bản con người vẩn trù dập đàn áp.

Văn Nhân chính là Quốc Tổ Vua Hùng hóa thân, thấy Vua Độc Tài toàn trị có điều trầm tư suy nghĩ liền nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ hãy mạnh dạng phê bình, tự phê những việc làm sai đúng của mình thì mới trở thành bậc Minh Quân được. Bệ Hạ đã quên tất cả những người cùng khổ theo Bệ Hạ, đấu tranh giành lại những quyền cơ bản con người, quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do lập hội, quyền công bằng bình đẳng.

   Nhưng khi Bệ Hạ giành được chính quyền lên làm Vua, thì Bệ Hạ không khác gì những vị vua Độc Tài Trước. Có khi còn Độc Tài tàn bạo hơn nữa, không để cho dân được tự do. Những quyền cơ bản con người không được thực thi như lời hứa của Bệ Hạ, những lời hứa đem lại sự công bằng, bình đẳng. Cũng như công bố trả lại những quyền cơ bản con người cho người dân, nhưng chỉ là những lời hứa suông.

   Bằng chứng người dân Việt Nam, sống trong sự Độc Tài, Độc Trị, dưới quyền cai trị của Bệ Hạ. Sống không có tự do, quyền con người không được thực thi, quyền sống, quyền sung sướng, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do lập hội, bị Bệ Hạ đàn áp nghiêm cấm triệt để.

   Bệ Hạ đã biến cuộc đấu tranh Chính Nghĩa vì tự do, vì nhân quyền con người, thành cuộc đấu tranh Phi Nghĩa, cuộc đấu tranh không đem lại tự do, không đem lại những quyền cơ bản của con người, mà chỉ đem lại cho một số người chuyên quyền Độc Tài, Độc Trị. Đàn áp, sách nhiễu dân. Bỏ tù những tiếng nói lương tâm, các bậc Trung Thần cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước.

   Bệ Hạ như một người anh hùng vĩ đại, đứng lên lật đổ chế độ Độc Tài, Độc Trị, Phong Kiến Quân Chủ, thì Bệ Hạ không nên đi theo vết xe đổ độc tài, độc trị như họ. Mà phải tiến tới thể chế mới, khác với thể chế Độc Tài, Độc Trị, thể chế Đa Nguyên, Nhân quyền, Dân chủ, trở thành nhà nước Pháp Quyền, không phải nhà nước Độc Tài, Độc Trị. Nhà nước thật sự của Dân, không phải nhà nước của Đảng, nhà nước Tam Lập Phân Quyền không có sự Độc Quyền, Độc Trị.

   Nếu cuộc đấu tranh của Bệ Hạ khi thắng lợi đổi mới như nói trên. Thời cuộc đấu tranh thắng lợi đó mới được gọi là cuộc đấu tranh Chính Nghĩa, vì đáp ứng được nguyện vọng của dân, do dân và vì dân. Còn cuộc đấu tranh dù cho to lớn đến đâu, thắng lợi đến đâu, vĩ đại đến đâu, mà không đem lại tự do. Không thực thi Nhân Quyền con người. Tiếp tục đi theo vết xe đổ Độc Quyền, Độc Tài Độc Trị, tiếp tục con đường mất công bằng bình đẳng, không có dân chủ nhân quyền, đàn áp quyền tự do, quyền sống, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp vân vân . . . Sự sống của dân chỉ là sự sống xin cho. Xã hội trở thành nhà tù lớn, xã hội địa ngục trần gian, thì sự thắng lợi to lớn ấy có ý nghĩa gì, có khi còn tồi tệ hơn chế độ trước, người dân vẩn cứ mãi sống trong sự kìm kẹp đau khổ.

   Bệ Hạ tự hỏi lại lương tâm Bệ Hạ cuộc đấu tranh chiến thắng vĩ đại mà không đem lại được quyền công bằng, bình đẳng, tự do cho dân. Cứ mãi sống mất tự do, người dân mãi sống trong sự xin cho. Quyền cơ bản con người, không được thực thi. Quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do lập hội, bị ngăn cấm triệt để thì cuộc đấu tranh chiến thắng vĩ đại kia có ý nghĩa gì ?

   Hay chỉ là thắng xưng là Vua, thua cho là Giặc, như vậy Giặc với Vua nào có khác gì nhau. Vua Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị trước bị hạ gục xóa sổ. Vua Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị sau lên thay thế. Cá mè một lứa, có khác gì nhau mà xưng là Chính Nghĩa. Đã là Chính Nghĩa thì còn sợ ai lật đổ. Cuộc đấu tranh Chính Nghĩa là cuộc đấu tranh loại bỏ cái Ác, bảo vệ cái Thiện, đấu tranh bảo vệ những quyền cơ bản con người. Mà tạo hóa đã ban cho mỗi con người, những quyền bất khả xâm phạm, không phải đấu tranh, tranh hùng tranh bá, mạnh được yếu thua, thắng xưng Vua, thua cho là Giặc.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị lần lần nhận thức được lật đổ Độc Tài, rồi trở thành Độc Tài, diệt con Sói rồi trở thành con Sói. Thì có gì khác gì nhau đâu con Sói trước, con Sói sau Vẩn cứ ngăn cấm quyền tự do, trù dập những quyền cơ bản con người. Dân vẩn cứ khổ, đất nước vẩn cứ chậm phát triển. Đạo Đức cứ mãi xuống cấp, tham ô, cửa quyền, sách nhiễu trở thành quốc nạn. Chế Độ Độc Tài trước, Chế Độ Độc Tài sau có khác gì nhau, mà nói là đổi mới tư duy xã hội, chẳng qua chỉ là lừa bịp, trước sau gì cũng bị lật tẩy, sự đối trá, nói một đường làm một nẻo của mình. Đến lúc nầy Vua Độc Tài mới thấm thía. Nhớ lại khi mình còn là người dân chưa làm Vua. Mình thường nói với những người dân cùng khổ.

Đối với con người mất đi quyền sống, mất đi quyền tự do, quyền công bằng, bình đẳng, quyền mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp, những quyền cơ bản quý nhất trên đời mà mất đi. Thì còn gì là cuộc sống nữa, sống cũng như chết mà thôi. Cái cần nhất trên đời là quyền tự do của con người. Thế mà khi Ta lên làm Vua không đáp ứng được quyền tự do ấy cho dân. Mà ngược lại ngăn cấm quyền tự do con người. Như vậy dù cho cuộc đấu tranh to lớn đến đâu, thắng lợi vĩ đại đến đâu cũng là cuộc đấu tranh phi nghĩa. Chỉ là cuộc đấu tranh tranh giành quyền lực Độc Tài toàn trị mà thôi. Và dân cứ mãi khốn khổ vì không có tự do.

Vua Độc Tài toàn trị nhớ lại rất rõ. Mình đã từng đi đầu đòi lại quyền công bằng, bình đẳng. Đòi lại quyền tự do, đòi lại quyền sống, đòi lại những quyền cơ bản của con người. Và được dân chúng ủng hộ mạnh mẽ, lớp lớp người dân đi theo. Và đã làm lên cuộc cách mạng long trời lở đất. Lật đổ Độc Tài, Độc Trị đem lại quyền tự do cho dân. Nào hay đâu dân như bị tạt vào mặt một gàu nước lạnh ngơ ngác, trước sự thay đổi bất ngờ. Của chính thể mới đi theo Chế Độ sụp đổ. Là tiếp tục con đường Độc Tài, Độc Trị. Trói buộc chặt dân chúng bằng điều luật nầy, điều luật nọ, nghiêm cấm quyền tự do, những quyền cơ bản con người không được thực hiện mà còn bị trù dập.

Sự phản bội lại nguyện vọng của dân như thế là chính nghĩa sao? Nghiêm cấm quyền tự do của dân là chính nghĩa sao? Trù dập quyền cơ bản con người là chính nghĩa sao? Vua Độc Tài toàn trị thở dài lẩm bẩm:  Anh hùng lạc đạo rồi. Nguyện vọng của Dân không đáp ứng, mà chỉ chạy theo Chủ Nghĩa Cá Nhân, chỉ biết Mình mà quên đi nỗi khổ của Dân. Vua Độc Tài toàn trị nghĩ ta phải làm sao đây?

Vị Văn Nhân thấy Vua Độc Tài toàn trị, đã nhận thức được đâu là chính nghĩa, đâu là phi nghĩa, liền tâu rằng:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Độc Tài cũng do Mình tạo ra. Đa Nguyên cũng do Mình tạo lấy. Đây là cơ hội cho Bệ Hạ chuyển đổi tư duy, xóa bỏ đi thể chế Độc Tài, Độc Trị, mở màng cho thời đại mới. Thời đại Dân chủ, Tự do, Nhân quyền, Văn minh, đáp ứng theo nguyện vọng của Dân. Đây mới thật sự là cuộc cách mạng Chính Nghĩa, cách mạng Đạo Đức. Xóa bỏ cái Ác, xây dựng cái Thiện. Đoàn kết dân tộc giữ vững Độc Lập Tự Do.

   Như một lời tuyên ngôn. Bệ Hạ tuyên bố trước công luận Nước Việt Nam, Dân Tộc Việt Nam có quyền hưởng Tự Do và Độc Lập. Có quyền hưởng những quyền cơ bản con người. Hiến Pháp, Luật Pháp bảo vệ không ai có quyền xâm phạm, ai cũng như ai tất cả đều bình đẳng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Vấn đề dân tộc phải tiến hành đi theo ánh sáng Văn Hóa Cội Nguồn, Truyền Thống dân tộc. Đây là một vấn đề then chốt quan trọng, có ý nghĩa thực tiễn to lớn trong thời đại đổi mới. Xây dựng lên Nhà Nước Pháp Quyền thật sự của dân, do dân và vì dân.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Khi Bệ Hạ lên làm vua, thì Bệ Hạ phải nhớ đến Cội Nguồn của Bệ Hạ là con cháu Tiên Rồng. Thừa kế di chí Anh Linh Quốc Tổ, thay thế Quốc Tổ làm rạng danh non sông Đại Việt. Nhưng đằng nầy Bệ Hạ đã quên tất cả. Quên Cội, quên Nguồn, quên mất Quốc Tổ Hùng Vương, mà tôn thờ người xa lạ.

   Bằng chứng trong các cơ quan nhà nước Bệ Hạ, không có lập Bàn Thờ Thờ Uy Linh Quốc Tổ Hùng Vương. Mà các cơ quan nhà nước của Bệ Hạ lập bàn thờ, thờ người xa lạ. Người xa lạ nầy đâu phải là vì Quốc Tổ khai sinh ra Dân Tộc Văn Lang, nay là Dân Tộc Việt Nam. Cũng như khai sinh ra đất nước Văn Lang, nay là nước Việt Nam.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Người xa lạ mà Bệ Hạ còn tôn thờ khắp các cơ quan nhà nước hết sức tôn nghiêm. Còn Quốc Tổ Vua Hùng thời Bệ Hạ phó mặc cho dân chúng không nghĩ gì tới. Ai muốn tôn thờ thì thờ, còn không thì thôi. Cũng chính vì Bệ Hạ tôn thờ người xa lạ, cũng như không quan tâm gì đến Quốc Tổ, nếu có quan tâm cũng là quan tâm lấy lệ. Dân chúng cũng bắt chước Bệ Hạ lần lần quên đi Truyền Thống Nguồn Cội của mình. Cây mất gốc héo cành rũ ngọn, còn mong gì xanh tốt được nữa.

Vị Văn Nhân nói đến đây thì dừng lại một lát. Sau đó lại tiếp tục tâu với vị vua Độc Tài:

   Có nhiều lần Quốc Tổ về thăm Bệ Hạ, cũng như các cơ quan nhà nước. Thấy người Bệ Hạ tôn thờ kia không phải là Quốc Tổ. Quốc Tổ lấy làm sững sốt không lẽ con cháu Việt Nam bất Trung, bất Hiếu đến như thế sao ? Vua Hùng rơi lệ thảo nào Con, Cháu Việt Nam khiếp sợ ngoại bang, rơi vào cảnh nô lệ mãi. Quốc Tổ Vua Hùng liền bước vào cơ quan đến nơi bàn thờ, tôn thờ người xa lạ hỏi: Ngài là ai? Ngài từ đâu đến? Ngài có công lao gì với Dân Tộc Việt Nam. Mà Vua Độc Tài toàn trị cũng như các quan chức Việt Nam tôn thờ, tôn nghiêm như thế, hàng tuần đều phải đảnh lễ cuối đầu ?.

   Người xa lạ ấy trả lời: Ta cũng biết Ta là người không phải khai sinh ra dân tộc Việt Nam. Cũng không phải khai sinh ra nước Việt Nam. Mà vị khai sanh ra dân tộc Việt Nam chính là Quốc Tổ Vua Hùng. Ra đời cách đây năm nghìn năm. Ta cũng không phải là Ông Tổ của Dân Tộc Việt Nam. Mà Ta chỉ truyền Chủ Nghĩa Cộng Sản Độc Tài toàn trị cho những người tự cho mình là Chính Nghĩa. Và Họ đã mê chủ thuyết Vô Thần của Ta, tôn Ta lên tối cao hơn cả Phật, Thánh, Tiên đấy chớ. Vua Độc Tài toàn trị tự thành tâm rước chân dung của Ta, thờ Ta trong các cơ quan nhà nước. Vua Độc Tài toàn trị thờ gì, thì các quan chức nhà nước thờ nấy, họ xúm nhau tung hô Ta vạn tuế trường cửu muôn năm. Đương nhiên họ sẽ quên đi Nguồn Cội của mình, thích thờ người hàng xóm hơn là thờ Ông Cha của họ. Tổ Tiên Họ không quở Họ thì thôi, còn Ta ai thờ Ta thì Ta cứ mặc sức mà ngồi lên trên đầu của Họ. Theo Ta nghĩ chỉ có những người thiếu hiểu biết. Lại xem nhẹ lòng Trung Hiếu của mình đối với Tổ Tiên của họ. Nên Họ mới bỏ Cộ,  bỏ Nguồn, mà tôn thờ người xa lạ như Ta.

   Người Xa Lạ hỏi Quốc Tổ Vua Hùng: Người là ai ? Tới đây có việc gì ? Hay là nuốn Ta ban cho cái quyền Độc Tài toàn trị. Mà những kẻ tự cho mình là Chính Nghĩa đều thèm nhỏ dãi.

   Quốc Tổ Vua Hùng nói: Ngươi quả là một con Cáo Già cướp lấy giang san của Ta. Ngồi trên đầu Con Cháu của Ta, cột trói Con Cháu của Ta, làm cho Con Cháu của Ta mất hết Tự Do, ngươi đã cướp đoạt hết thảy quyền sống của Con Cháu Ta, trù dập những quyền cơ bản Con Cháu Ta, những quyền mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người, những quyền bất khả xâm phạm.

   Người xa lạ chểnh chệ trên bàn thờ có vẻ kênh điệu nói: Nầy Quốc Tổ Vua Hùng ngươi đã thua Ta rồi, vì Con Cháu ngươi phần đông toàn là những người chỉ biết chạy theo ảo tưởng. Không nghĩ gì đến Tổ Tiên, Cội Nguồn. Ta chỉ cần cho chút danh lợi là tôn thờ Ta ngay. Bằng chứng là Ta đang ngồi trên đầu Con Cháu của Ngươi đây. Chúng tôn thờ Ta hơn cả tôn thờ Ngươi. Bằng chứng Con Cháu Ngươi tôn thờ Ta khắp các cơ quan nhà nước, tưởng niệm hàng tuần, hàng ngày, còn ngươi họ có tường nghĩ gì tới đâu. Chỉ tôn thờ qua loa hàng năm đến mùng 10 tháng 3 chỉ có vài ba nén hương, đó là sự thật ta nói có sai đâu.

   Quốc Tổ Vua Hùng nói:  Người xa lạ ngươi hãy nghe cho rõ đây. Ngươi đã quên một điều, Dân Tộc Việt Nam là một dân tộc Rồng Tiên, một dân tộc luôn luôn khẳng định quyền tự do độc lập, luôn luôn chống lại bất công, ưa chuộng hòa bình, công bằng bình đẳng, một dân tộc lúc nào cũng nghĩ đến tự do, nghĩ đến quyền sống, quyền sung sướng, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền phê phán những kẻ gieo rắc chiến tranh, kìm hãm tự do, kìm hãm Nhân Quyền con người. Ngươi phải trả giá cho Sự lừa đối, Con Cháu của Ta bị mê hoặc bởi chủ thuyết độc tài, độc trị tàn bạo của ngươi, và chính Ngươi tự lật đổ ngươi. Khi Con Ngươi trở thành người tiến bộ văn minh xã hội, và chính Ngươi cũng phải trả cái giá. Bởi vì, đi ngược lại quyền tạo hóa đã ban cho mỗi con người, và ngày đó sẽ đến ngươi hãy chờ xem. Nói xong Quốc Tổ Vua Hùng biến mất, trước sự ngơ ngác của tên Chúa trùm Độc Tài toàn trị.

—————————-

Hết phần 3 mời xem tiếp phần 4.

——————————————

PHẦN 4

Nói về Vua Độc Tài toàn trị càng nghe càng thấm thía, nghĩ đến cảnh anh hùng lạc đạo, sa chân vào con đường đi ngược nguyện vọng của nhân dân, đi ngược lại trào lưu văn minh thời đại, đi ngược lại quyền thiêng liêng Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người, những quyền bất khả xâm phạm. Tự mình đi ngược lại tất cả. Đánh mất lòng tin yêu của các bậc Trung Thần, đánh mất lòng tin của các Nhân Sĩ trí thức, đánh mất lòng tin của Đồng Bào. Càng ngày càng đi ngược lại những gì toàn dân mong muốn. Tự mình đánh mất sự Linh Thiên năm nghìn năm Văn Hiến.

Vua Độc Tài toàn trị nghĩ:

   Rồi Ta sẽ đi về đâu ? Linh hồn Ta, sẽ đi về đâu ? Khi Ta đã đi ngược lại nguyện vọng của dân, chối bỏ Cội Nguồn. Không phụng thờ Quốc Tổ, mà tôn thờ người xa lạ. Ta đã đánh mất lòng trung hiếu đối với Ông Cha, đi ngược lại Hồn Thiên Dân Tộc. Phải cấp tốc đổi mới tư duy, làm lại cuộc đời, có lẽ cũng còn chưa muộn. Chuyển hướng để rồi hạ cánh an toàn.

Vua Độc Tài toàn trị bằng hỏi Văn Nhân rằng:

   Trẫm muốn đổi mới tư duy chuyển sang giai đoạn lịch sử mới. Thì Trẫm phải làm gì ?.

Vị Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Muốn đưa đất nước Việt Nam tiến tới cảnh dân giàu, nước mạnh. Không còn con đường nào khác hơn. Chính Là con đường mà các Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức đã vạch ra từng tâu lên Bệ Hạ, khuyên can Bệ Hạ đổi mới tư duy. Khuyên Bệ Hạ từ bỏ con đường Độc Tài toàn trị, tiến tới Đa nguyên, Nhân quyền, Dân Chủ. Bệ Hạ hãy nghe theo lòng tốt đối các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức. Trả lại quyền tự do dân chủ cho dân, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc cho dân, quyền tự do ngôn luận cho dân, quyền tự do báo chí cho dân, quyền tự do hội họp cho dân. Những quyền mà Tạo Hóa đã ban mỗi con người. Tiến tới Đa Nguyên, Tam Quyền phân lập. Nhà nước thật sự của dân, không phải nhà nước của Đảng. Nhà nước Pháp Quyền của dân, do dân và vì dân. Nhà nước Pháp Quyền là nhà nước lấy Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, Đạo Đức Truyền Thống dân tộc trên hết. Nhà Nước hiện thân Công Lý, tất cả mọi hoạt động cuộc sống xã hội đi vào Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp công bằng, bình đẳng.

   Bệ Hạ đã đánh đổ con Sói Độc Tài, Độc Trị, chế độ phong kiến, chế độ quân chủ. Thì Bệ Hạ không nên trở thành con Sói Độc Tài toàn trị. Mà trở thành con Rồng Đa Nguyên, Dân Chủ, hiện thân Cán Cân Công Lý, bảo vệ quyền lợi của dân. Tất cả là Vì Dân,Vì Nước. Không phải vì Đảng. Vì quyền lợi của toàn dân, không nên vì quyền lợi riêng của Đảng. Đằng nầy Bệ Hạ đánh đổ con Sói Độc Tài, Độc Trị, thì Bệ Hạ lại đi theo vết xe đổ của con Sói trước. Trở thành Độc Tài toàn trị. Có thể nói còn tàn bạo hơn con Sói trước mà Bệ Hạ đã lật đổ. Vì sao lại nói như vậy? Vì con Sói trước chưa đến nổi hãm hại các Trung Thần, cũng như nhân sĩ trí thức ủng hộ Sói. Còn có chút nhân từ không triệt phá yêu tự do, yêu hòa bình, yêu dân chủ nhân quyền. Còn Bệ Hạ thì ra lệnh cấm tất cả quyền tự do. Nhốt tất cả Trung Thần khuyên can tốt đẹp yêu mến Bệ Hạ, cũng như Nhân Sĩ trí thức góp phần xây dựng sự nghiệp Bệ Hạ yêu kính Bệ Hạ, muốn cho Bệ Hạ tỏa sáng như vầng Thái Dương. Thế mà Bệ Hạ lại hãm hại Họ, làm cho Họ phải ngậm đắng nuốt cay. Chỉ biết tủi hờn đau khổ trong ngục tù, buồn cho nỗi hàm oan bất công, tàn bạo nầy.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Tất cả những cuộc nổi dậy đấu tranh là do mất quyền tự do. Cũng như sự đàn áp bạo tàn của Chế Độ Độc Tài, làm cho người dân căm phẩn đến cực độ, và không còn con đường nào khác hơn, là nổi lên đòi lại quyền tự do, quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc của con người. Mà chính Bệ Hạ khi chưa làm Vua Độc Tài toàn trị đã làm điều nầy. Mà còn dẫn đầu đấu tranh đòi lại quyền tự do dân chủ, và những quyền cơ bản của con người. Quyền sống, quyền công bằng bình đẳng, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp.

   Bệ Hạ như một đại anh hùng, đứng lên đòi lại những quyền cơ bản con người, dân hưởng ứng đi theo bệ hạ lớp lớp, vì thế bệ hạ làm nên những cuộc cách mạng long trời lở đất chấn động địa cầu. Thế mà bệ hạ đã quên tất cả. Biến mình thành ông Vua Độc Tài toàn trị. Trở thành mục tiêu cho những cuộc nổi dậy, đòi tự do dân chủ, nổi lên đòi lật đổ Bệ Hạ, chẳng khác nào ngày xưa Bệ Hạ cùng dân chúng nổi lên lật đổ độc tài, độc trị. Con sói Độc Tài trước, con Sói Độc Tài sau đều chung một số phận như nhau. Tất cả chỉ là mục tiêu cho sự lật đổ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Với con đường Độc Tài toàn trị, Bệ Hạ đã hãm hại hàng loạt Trung Thần yêu kính bệ hạ, hàng loạt Nhân Sĩ trí thức yêu kính Bệ Hạ, chỉ vì lời nói xây dựng trung ngôn nghịch nhĩ, không thuận tai Bệ Hạ. Bệ Hạ liền bỏ tù tất cả. Nhưng Bệ Hạ hiểu rằng thuốc đắng đã tật, làm cho Bệ Hạ không những hết căn bệnh sợ hãi ăn ngon ngủ yên, mà còn làm cho Bệ Hạ rạng danh muôn năm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như hàng loạt Nhân Sĩ trí thức. Họ cùng Bệ Hạ sanh ra, và lớn lên trên đất nước Việt Nam. Trong một nền Văn Hiến lâu đời. Truyền Thống tốt đẹp, lòng yêu nước thương dân, yêu tự do, yêu lẽ công bằng bình đẳng của cuộc sống. Vì lòng trung thành yêu kính Bệ Hạ, nên các Trung Thần mới khuyên can Bệ Hạ, cũng như các Nhân Sĩ trí thức yêu kính Bệ Hạ muốn cho Bệ Hạ, trở thành đấng minh quân được lòng tin yêu của dân chúng. Giữ vững cơ nghiệp của Bệ Hạ. Cũng như nhắc nhở Bệ Hạ khi làm vua càng phải nhớ lúc còn làm dân, thì Bệ Hạ mới hiểu nỗi thống khổ của dân, mà lo cho dân, khi mất tự do thì khốn khổ như thế nào. Khi mất đi quyền sống thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ khi chưa làm Vua, thì Bệ Hạ luôn luôn chỉ trích những chế độ Độc Tài, Độc Trị, làm hại nhân dân, làm hại non sông tổ quốc, làm cho đất nước chậm phát triển, dân chúng cứ mãi nghèo nàn lạc hậu.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Lý tưởng năm xưa Bệ Hạ để đâu, Những gì Bệ Hạ hứa trước dân. Hứa trước phong trào cách mạng. Là đem lại tự do dân chủ cho dân, đem lại quyền công bằng, bình đẳng cho dân. Nhưng khi Bệ hạ lên làm vua thì Bệ Hạ đã quên tất cả, những lời hứa ấy. Bệ Hạ đã biến thành một người khác người Độc Tài toàn trị xa lạ với dân. Vì người dân yêu mến không phải là vì Vua Độc Tài toàn trị. Ngăn cấm quyền tự do của dân, mà là vị Vua đem lại quyền tự do cho dân. Quyền công bằng, bình đẳng cho dân, quyền sống, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp cho dân. Vị vua của dân ấy đã biến mất, sau khi ngồi lên cái ghế độc tài toàn trị.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị tâm trí bừng sáng một cách kỳ lạ nhận thức những vấn đề rất quan trọng, sự sai lầm của một vì vua, là không nên coi trọng chủ nghĩa cá nhân, bảo thủ cũng cố quyền lực của mình, trở thành vị Vua Độc Tài, kìm hãm sự phát triển nội lực sức mạnh toàn dân tộc.

Dân tộc Việt Nam đang đứng trước thời cơ thách thức to lớn. Muốn theo kịp các nước văn minh hiện đại, thì phải xóa bỏ sự rào cản của Chủ nghĩa Cá nhân, Độc Tài, Độc Trị. Đón lấy thời cơ hội nhập quốc tế phát huy tối đa các nguồn nội lực. Trong đó nội lực trí tuệ vô cùng quan trọng, vì chính sức mạnh của trí tuệ, mới làm cho dân tộc đó hóa Rồng vượt lên đỉnh cao Vũ Trụ. Nguồn nội lực trí tuệ, xưa nay bị các chế độ Độc Tài Độc Trị kìm hãm. Chẳng khác nào Tề Thiên Đại Thánh, bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, không vực dậy được. Và cái lá Bùa ếm yểm sức mạnh nội lực trí tuệ, đó chính là thể chế Độc Tài, Tộc Trị. Chỉ cần gở bỏ thể chế Độc Tài, Độc Trị, thì dân tộc Việt Nam sẽ chuyển sang một giai đoạn mới. Giai đoạn hóa Rồng bay lên tầm cao vũ trụ.

Vua Độc Tài toàn trị, như vừa tỉnh một giấc mơ trở về hiện thực, nhận thức rõ Dân Chủ, Tự Do, nhận thức tầm cao của sự giác ngộ Dân Chủ, Tự Do, không cần phải nghe ai, theo ai. Dân Tộc Việt Nam tự đứng, trên đôi chân Dân Chủ Tự Do của chính mình, liền hỏi Văn Nhân:

   Trẫm muốn hỏi rõ thêm về Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do. Văn Nhân, có thể giải thích Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do phát nguồn từ nơi đâu ?  (Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật).

Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nhân Quyền, Dân Chủ Tự Do không phát nguồn từ đâu cả mà ở tại lòng dân. Nói cho rõ hơn là ở ngay trong mỗi tâm hồn con người. Những quyền cơ bản của mỗi con người mà Tạo Hóa đã ban cho họ. Những quyền bất khả xâm phạm, một khi bị xâm phạm, hay bị trù dập nghiêm cấm, thì nổi lên đấu tranh đòi tự do, đòi những quyền cơ bản của con người, Mà Tạo Hóa đã ban cho.

   Muôn Tâu Bệ Hạ những quyền cơ bản con người, không phải phát nguồn từ Mỹ, hay từ Pháp, mà từ bản thân của mỗi con người, từ nơi tâm của mỗi con người. Những quyền cơ bản con người, như quyền tự do, quyền công bằng, bình đẳng, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc. Quyền tự do ngôn luận. Quyền độc lập tự chủ, quyền tự nguyện, tự giác, quyền theo hoặc không theo. Nói chung là 36 quyền chính, 72 quyền phụ những quyền cơ bản nầy, là Quyền Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người, Người Mỹ cũng như người Việt Nam. Những quyền cơ bản nầy ai cũng như ai, không khác nhau. Nói chung năm màu da Anh Em khắp thế giới cũng thế, ai cũng như ai, tất cả đều có những quyền cơ bản con người. Những quyền bất khả xâm phạm. Mà  quyền tạo hóa đã ban cho mỗi con người bình đẳng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Những quyền cơ bản Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người, khi những quyền cơ bản nầy bị trù dập kìm hãm, thì sẽ bùng lên đấu tranh đòi lại ngay. Vì thế bao cuộc cách mạng nổi lên lật đổ Độc Tài, Độc Trị, cũng chỉ vì mất tự do, mất đi quyền sống, mất đi những quyền cơ bản con người, thì nơi đó có nổi lên đấu tranh. Đấu tranh, giành lại tự do, giành lại quyền sống con người. Người dân Mỹ cũng như các lãnh tụ nước Mỹ hiểu rõ quy luật nầy. Để tránh khỏi có sự lật đổ về sau, các Lãnh Tụ nước Mỹ, đồng tình cùng Dân Mỹ. Chung nhau thực thi bảo vệ quyền con người. Những quyền cơ bản mà Tạo Hóa đã ban cho Họ, ai cũng như ai, bình đẳng. Đây có thể nói Dân Mỹ như một sự giác ngộ Đột Phá, hiểu rõ quy luật xoay vần lật đổ nhau, tiến tới phá vỡ sự xoay vần lật đổ đó, vượt lên trên các dân tộc thực thi cái quyền làm người trước tiên.

   Bằng Chứng: Tổng Thống Mỹ đã đọc lời Tuyên Ngôn Độc Lập, đi đôi Nhân Quyền con người năm 1776 tại Nước Mỹ. Và sau đó không lâu, Người Dân Pháp cũng như Chính Quyền của Pháp, cũng nhận thức được Quyền con người. Tất cả Nhân Loại đều chung một khái quát bất di, bất dịch, Về quyền cơ bản con người, mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người. Từ đó coi Nhân Quyền và Dân Quyền như một lời Tuyên Ngôn bất di, bất dịch về quyền con người năm 1791 cách mạng Pháp.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Dân Mỹ có quyền Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Mỹ. Dân Pháp có quyền Tuyên Ngôn Nhân Quyền Dân Quyền của Pháp, nào có lệ thuộc gì đến Nhân Quyền Nước Mỹ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Việt Nam ta cũng thế. Cũng có quyền Tuyên Ngôn Nhân Quyền, Dân Chủ Tự Do, nào lệ thuộc gì ở Pháp ở Mỹ. Vì những quyền cơ bản con người, những quyền thiêng liêng ấy, không phải ai ban cho, mà chính là quyền Tạo Hóa ban cho. Dân Mỹ giác ngộ thực hiện Nhân Quyền Dân Chủ trước. Dân Mỹ hưởng hạnh phúc trước. Dân Pháp giác ngộ thực hiện Nhân Quyền Dân Quyền sau, thì Dân Pháp hưởng hạnh phúc sau. Giờ đến lượt Việt Nam giác ngộ, thực hiện Nhân Quyền, Dân Chủ Tự Do, thì Việt Nam hưởng hạnh phúc sau. Nói đến Nhân Quyền, dân chủ tự do là nói đến bình đẳng, ai cũng như ai. Chủ nhân của Nhân Quyền, những quyền cơ bản con người, chính là Quyền Năng của Tạo Hóa. Nào phải Quyền Năng của Mỹ hay của Pháp. Mà chính là mỗi dân tộc tự giác ngộ, nhận thức được những quyền cơ bản  của mỗi con người, mà tạo hóa đã ban cho Họ, những quyền bất khả xâm phạm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Tất cả con người sanh ra trên thế giới nầy, dù chỉ sanh ra có một ngày, đều có quyền bình đẳng. Người nào cũng có Quyền Sống, Quyền Độc Lập, Quyền Tự Chủ, Quyền Tự Do, Quyền Tự Do Mưu Cầu Hạnh Phúc. Trong những Quyền cơ bản ấy không thể thiếu Quyền Tự Do Ngôn Luận, Quyền Tự Do Báo Chí, Quyền Tự Do Hội Họp.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, như bừng lên tia sáng giác ngộ, ánh bình minh như mọc lên trên đất nước Việt Nam, chân trời mùa xuân đã hé mở. Liền hỏi Văn Nhân rằng:

   Trẫm muốn hỏi, vì sao Dân Mỹ lại Giác Ngộ Nhân Quyền sớm như thế ?.

Vị văn nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Người dân Mỹ, họ sống thực tế chỉ dựa trên một nguyên tắc bình thường. Là sống tự do, sống sung sướng, sống hạnh phúc. Mà cũng là hết sức khoa học. Họ cần sống tự do, để phát triển tài năng của mình, tiềm năng vô giá của trí tuệ con người. Và họ đã phát hiện ra, ai ai cũng có ý tưởng và lý tưởng giống nhau. Dù cho đó là năm màu da. Vàng, Trắng, Đen, Chàm, Đỏ, Giàu, Nghèo, Sang, Hèn. Người không học, cho đến người có địa vị trí thức cao, đều có chung một lý tưởng, trên một nguyên lý bình thường. Đó là Sống Tự Do, Sống Sung Sướng, Sống Hạnh Phúc. Có thể nói là đồng nhất triệu triệu người như một. Và họ đã phát hiện ra, con Người khác với các loài Cầm, Thú. Là con Người nhận thức ra được, những quyền cơ bản của con Người, những quyền mà Tạo Hóa đã ban cho. Những quyền bất khả xâm phạm. Mà các loài Cầm, Thú không bao giờ nhận thức biết được, có được.

   Có thể nói, Bệ Hạ có quyền sống, thì dân Chúng cũng có quyền sống. Bệ Hạ có quyền tự do, thì dân Chúng cũng có quyền tự do, Bệ Hạ có quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, thì dân Chúng cũng có quyền tự do mưu cầu hạnh phúc. Đó là những quyền cơ bản đồng nhất trong mỗi con người, mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người. Ai cũng như Ai, Vua, Dân, Quan, cũng thế mà thôi, bình đẳng. Những quyền bất khả xâm phạm. Vì thế người Mỹ nhận thức quyền con Người, trong cái Riêng có cái Chung. Cái Chung là ai ai cũng có quyền cơ bản con Người như nhau. Vì nhận thức được cái Chung giống nhau, như nhau, từ cái Riêng của mỗi con Người. Bảo vệ cái Chung, cũng tức là bảo vệ cái Riêng. Bảo vệ Nhân Quyền cái Chung, cũng chính là bảo vệ cái Riêng nhân quyền cho chính mình.

   Các nhà Lãnh Tụ Nước Mỹ hiểu rõ, bảo vệ Nhân Quyền cái chung của toàn dân. Cũng chính là bảo vệ quyền độc lập, tự do của Nước Mỹ. Cũng chính là bảo vệ cho chính Mình, các Quan Chức của nhà nước. Và xem bảo vệ Nhân Quyền, quyền con người như là bảo vệ nền Độc Lập trường tồn của Nước Mỹ. Bảo vệ nền Độc Lập lâu dài, cũng chính là bảo vệ những Quyền cơ bản của con Người. Những quyền mà Tạo Hóa đã ban cho con người. Đây cũng là một sự phát minh, mới tìm ra hướng đi đúng, thuận Thiên.

   Người Dân Mỹ đã nhận thức được. Không có gì quý hơn những quyền cơ bản con Người, những quyền mà Thiêng Liêng đã ban cho. Và yêu cầu Nhà Nước Mỹ, phải thực thi bảo vệ những quyền cơ bản của con Người. Những quyền bất khả xâm phạm.

   Nhà Nước Mỹ coi lời yêu cầu chính đáng của tất cả người Dân Mỹ, như một lời Tuyên Ngôn Độc Lập Nhân Quyền, và người có trách nhiệm đọc Tuyên Ngôn Độc Lập Nhân Quyền đó, ra trước toàn Dân Mỹ. Chính là Tổng Thống vào năm 1776, và Người Mỹ từ đó đi vào văn minh, hiện đại, hạnh phúc, cho đến bây giờ chưa có nước nào theo kịp.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Không chỉ có người Dân Mỹ mới nhân thức được Nhân Quyền, mà sau đó không lâu người Dân Pháp cũng nhận thức được, tầm quan trọng Nhân Quyền, Quyền con người.

   Người Dân Pháp họ yêu cầu cách mạng Pháp, thực thi cái Quyền con người. Như một lời Tuyên Ngôn cách mạng Pháp. Trong Nhân Quyền cái Riêng, cũng chính là cái Chung, bảo Nhân Quyền cái Chung, cũng chính là bảo vệ Nhân Quyền cái Riêng của mỗi người. Và coi Nhân Quyền con người cái Chung, như là lời Tuyên Ngôn cách mạng Pháp vĩnh cửu. Nhân Quyền con người, bao hàm cả cái Chung và cái Riêng, tuy hai mà một, tuy một mà hai, như lửa và khói, như nước và sóng, luôn luôn tồn tại song song. Cách mạng Pháp thấy sự yêu cầu của người Dân Pháp, như là lời Tuyên Ngôn Độc Lập, vĩnh cửu Nước Pháp, và từ đây Lãnh Tụ cách mạng Pháp coi những quyền cơ bản con người. Như một lời Tuyên Ngôn. Đổi mới Nước Pháp đưa Nước Pháp tiến lên tầm cao mới, người đọc bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân quyền, được sự tín nhiệm của toàn dân Pháp, đọc trước Dân Chúng Pháp năm 1791 tại Nước Pháp, nhờ hướng đi đúng nầy, nên người Dân Pháp sống trong văn minh độc lập, tự do, hạnh phúc.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Mỗi dân tộc đều có quyền bình đẳng, quyền tự do độc lập, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền tự chủ, quyền tự do ngôn luận, có quyền theo hoặc không theo. Dù nước lớn hay nước nhỏ tất cả đều bình đẳng. Mỗi dân tộc đều có quyền tự quyết những quyền cơ bản con người, nước nào cũng như nước nào. Không ai có quyền xâm phạm. Chỉ khi nào những Quyền cơ bản con Người đã được thống nhất toàn cầu, hoặc đã đồng thuận ký kết trong Liên Hiệp Quốc Nhân Quyền. Nhân Quyền không chỉ riêng cho mỗi nước. Mà là Nhân Quyền toàn cầu, thì phải chấp hành tuân thủ cùng nhau. Đã là Nhân Quyền Quốc Tế thì không ai là chủ, mà là sự đồng thuận nhiều hay ít bầu lên Chủ Trì nhiệm kỳ. Tất cả mọi quyết định, đều đưa ra biểu quyết. Rồi đi đến quyết định Thế Thiên Hành Đạo, hành sự theo Thiên Ý Của Trời. Có nghĩa là bảo vệ cái Quyền mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con Người, cho mỗi Dân Tộc. Những quyền bất khả xâm phạm.

—————————-

Hết phần 4 mời xem tiếp phần 5.

———————————————————

PHẦN 5

Nói về Vua Độc Tài như vừa thoát ra khỏi rừng u minh tăm tối, bước những bước chân đi trên vườn hoa độc lập tự do, tỏa ngát hương thơm. Vua Độc Tài toàn trị, hết sức cảm ơn vị Văn Nhân, đã cắt thuốc chữa đúng bệnh. Không những căn bệnh tàn bạo đã tiêu tan, lòng an vui hết sợ hãi, căn bệnh Độc Tài, Độc Trị gần như biến mất. Thay vào đó lòng Chính Nghĩa, cán cân công lý đã hình thành. Làm chỗ tựa, cho mọi sự sống của toàn dân. Vua Độc Tài toàn trị, muốn đổi mới nhưng ngần ngại một số người phản đối. Vì tính bảo thủ sợ đổi mới, sẽ mất đi quyền lợi. Cũng như trình độ dân trí còn thấp, có hiểu nổi nhân quyền hay không, những quyền cơ bản của con người, mà tạo hóa đã cho.

Vị văn nhân như hiểu ý. Liền tâu rằng:

   Muôn tâu Bệ Hạ. Quy luật đổi mới nào cũng vậy, chỉ có lợi không có hại, lớp trẻ con cháu, sẽ thay thế cho lớp già, đưa non sông Tổ Quốc tiến tới cảnh dân giàu, nước mạnh. Lật đổ mới có hại, dẫn đến tan nhà nát cửa. Mạng sống cũng chẳng còn. Giữa lật đổ và đổi mới ta phải chọn một cái. Một là vinh Quang, hai là mất tất cả, như những độc tài trước đây đã bị lật đổ.

   Bệ Hạ cứ mạnh dạng đổi mới, đưa đất nước đi lên, đột phá giai đoạn lịch sử, lưu danh hậu thế. Trong điều kiện của mỗi dân tộc, tuy có khác nhau. Nhưng về Quyền cơ bản Nhân Quyền, tiềm ẩn trong con người thì không bao giờ khác. Dù cho đó là một đất nước nghèo, hay là một đất nước giàu nhất thế giới. Thì cái Quyền cơ bản Nhân Quyền con người, cũng như nhau mà thôi.

   Bệ Hạ hãy nhìn xem. Kìa trước mắt hàng trăm loài Hoa đua nở, không Hoa nào giống Hoa nào, mỗi loài Hoa đều có vẽ đẹp khác nhau. Nhưng có một điều mà Bệ Hạ cần suy nghĩ. Đó là mật của muôn loài Hoa, đồng vị ngọt giống nhau. Và cũng hữu ích như nhau. Có thể nói đây là sự kết tinh mật ngọt Đại Đồng, tinh hoa thơm ngát của muôn loài hoa. Những con Ong cần mẩn, hút lấy tinh hoa mật ngọt nầy, làm sự sống bảo tồn nòi giống của Ong.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Dân tộc Việt Nam, ví như một trong trăm loài Hoa khác nhau. Dù Hoa Ác có độc, hay Hoa Thiện không có độc, đều có chung Tinh Hoa mật ngọt. Và chính mật ngọt đó, ví như quyền cơ bản Con Người. Quyền cơ bản Dân Tộc, không Ai khác Ai, nước nào cũng như nước nào, giàu hay nghèo, văn minh hay kém văn minh. Chỉ cần có cơ hội nở Hoa, là kết tinh mật ngọt, Hoa đẹp, Hoa xấu gì cũng như nhau.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nếu dân tộc Việt Nam có cơ hội được tự do. Thực thi những quyền cơ bản con người đầy đủ, thì Dân Tộc Việt Nam sẽ nở Hoa trí tuệ, loài Hoa quý hiếm nhất của Con Người. Những mật ngọt của loài Hoa trí huệ nầy, phải nói là tuyệt vời. Tuy có nở sau, nhưng mà lan tỏa khắp cùng thế giới. Và Chủ Nghĩa Đại Đồng cũng ra đời từ đây. Và chính những mật ngọt tinh hoa trí tuệ, của nhiều dân tộc làm lên một cuộc sống mới. Sự sống non trẻ của Chủ Nghĩa Đại Đồng, mở màng cho nền văn minh tột đỉnh của Nhân loại Con người. Nền văn minh làm chủ vũ trụ, làm chủ Vận Mệnh, làm chủ Linh Hồn. Hoa trí huệ kết thành quả Chánh Đẳng Chánh Giác.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Tất cả người dân trên Trái Đất nầy, đều chờ cơ hội để nở Hoa trí huệ. Kết quả Chánh Đẳng, Chánh Giác. Chỉ cần những quyền cơ bản con người, được thực thi. Chế Độ Độc Tài, Độc Trị được xóa bỏ. Những rào cản bó buộc không cho tiềm năng trí huệ con người phát triển, sẽ không còn nữa. Thì con người nhất định nở Hoa trí tuệ, kết quả Chánh Đẳng Chánh Giác. Con người không còn dậm chân tại chỗ, cũng xóa đi cái cảnh dẫn đến nghèo nàn lạc hậu, Chiến tranh triền miên, Tàn sát lẫn nhau, dẫm đạp lên quyền tự do. Quyền cơ bản của mỗi con người, mà Tạo Hóa đã ban cho. Những quyền bất khả xâm phạm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như Bệ Hạ đã biết, những quyền cơ bản con người mà Tạo Hóa đã ban cho. Khi bị tước đoạt, trù dập hay ngăn cấm. Liền bùng lên đấu tranh. Từ đó những cuộc cách mạng long trời lở đất ra đời, lật đổ Độc Tài, Độc Trị đòi lại những quyền cơ bản của con người. Vì hiểu rõ điều nầy các nhà Nhân Quyền Thế Giới, hoạt động ráo riết xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị để ngăn bớt sự bùng nổ chiến tranh. Nhất là chiến tranh hóa học độc hại, Chiến tranh nguyên tử, Chiến tranh vi trùng hủy diệt, giết nhau hàng loạt, gây nỗi lo sợ cho cuộc sống. Bằng chứng cụ thể, các nước văn minh Họ liên kết với nhau lập kỷ cương cho nền An Ninh toàn cầu. Tuyên Ngôn Nhân Quyền Quốc Tế. Đã được Liên Hiệp Quốc công bố năm 1948 Tại nơi trụ sở cơ quan Liên Hiệp Quốc.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Những quyền cơ bản con người vô cùng quan trọng, nó liên quan đến sự sống còn của nhân loại toàn cầu. Sự cứu tinh của nhân loại, không phải ở một Đấng nào, Một đất nước nào làm được, mà là thực thi Quyền con người trên toàn cầu, những Quyền cơ bản mà Tạo Hóa đã ban cho. Nước nào thực thi quyền con người trước. Nước đó thoát đại họa trước, vì đã thuận thiên, Thì muôn phước Tạo Hóa sẽ giáng xuống nước đó. Còn nước nào ngăn cấm quyền tự do, những Quyền cơ bản của con Người, nghịch Thiên nhất định Quyền Tạo Hóa sẽ giáng muôn họa cho nước đó. Nhất định dẫn đến đại nạn diệt vong, vô cùng thê thảm. Luật Tạo Hóa không kiêng nể một ai. Hể đi ngược lại Quyền Tạo Hoá, thì coi như bị xóa sổ hủy diệt.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Những cơn bão diệt chủng lẫn nhau, như Campuchia không phải do thể chế dân chủ đa nguyên, tự do, diệt chủng. Mà do thể chế độc tài, độc trị tàn sát hãm hại. Các nước văn minh, nhận thức được điều nầy, và họ đã loại bỏ Chế Độ Độc Tài, Độc Trị. Bằng chứng như Liên Xô Chủ nghĩa Cộng Sản Độc Tài, Độc Trị tự tan rã. Nga loại bỏ Chế Độ Độc Tài toàn trị, Pháp, Đức, vâng vâng . . .và còn nhiều nước khác.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như Bệ Hạ đã biết, nhân quyền, Quyền con người không phải của Mỹ, của Pháp, mà là phát nguồn từ trong lòng Dân. Từ trong nội tâm của mỗi con Người. Khi mất công bằng, bình đằng, mất đi quyền sống, quyền tự do thì nổi lên đấu tranh đòi lại những quyền cơ bản con người, mà Tạo Hóa đã ban cho Họ. những quyền bất khả xâm phạm. Các bậc Trung Thần, cũng như các nhân sĩ trí thức, khuyên can Bệ Hạ, rời bỏ ngôi vị Độc Tài toàn trị, đổi mới chuyển sang Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ. Không phải Họ theo Mỹ, hay theo Pháp, mà là nhận thức giác ngộ, hiểu rõ mầm họa chiến tranh. Do Độc Tài, Độc Trị gây ra, nhất là ở giai đoạn già cỗi, thái hóa xơ cứng, Đạo Đức xuống cấp, sự tàn bạo mất nhân tính, càng về sau càng trầm trọng. Càng lúc càng mất công bằng, bình đẳng, Càng lúc càng siết chặt, đàn áp quyền tự do. Quyền sống, quyền tự chủ, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc. Quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp. Dẫn đến bùng nổ chiến tranh. Hận thù càng lớn thì sự diệt chủng, diệt vong càng cao dẫn đến thảm khóc, hậu quả khôn lường. Vì nhận thức được sự tai hại của Chủ Nghĩa Độc Tài, Độc Trị ở giai đoạn thái hóa, già cỗi, xơ cứng, xuống cấp Đạo Đức tàn bạo, sẽ gây ra lòng căm phẩn của toàn dân, nổi dậy lật đổ. Thì có ăn năng cũng không còn kịp. Nên mới khuyên can Bệ Hạ, đổi mới tiến tới Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ. Thế mà Bệ Hạ, hiểu lầm cho là các bậc Trung Thần. Cũng như Nhân Sĩ trí thức phản lại Bệ Hạ. Và Bệ Hạ đã bỏ tù hàng loạt. Nỗi oan ức nầy, có thể nói là ngậm đắng nuốt cay. Bệ Hạ hãy thả Họ ra, coi như là sự chuộc lỗi của mình.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Không phải đến bây giờ, nhân loại mới nhận thức về Quyền con người, mà cách đây hàng trăm năm. Bằng chứng Tuyên Ngôn Độc Lập, Nhân Quyền của Mỹ năm 1776. Tuyên Ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Pháp năm 1791, Tuyên Ngôn Nhân Quyền Quốc Tế, đã được Liên Hiệp Quốc công bố năm 1948 tại trụ sở Liên Hiệp Quốc.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như vậy Tuyên Ngôn Nhân Quyền, Dân Quyền nào có mới mẻ gì, mà đã xảy ra từ lâu. Các nước xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị, Họ đã trở thành các nước dẫn đầu văn minh, như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật đó là một sự minh chứng, vì đã có hàng loạt những nước đổi mới tiến tới Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ thành công.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Những nước còn Nữ Hoàng như Anh, những nước còn Nhật Hoàng như Nhật, Quốc Vương như Thái Lan, mà còn xóa bỏ Chủ Nghĩa Độc Tài, Độc Trị tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ. Huống chi đất nước Chúng Ta không còn Vua, tiến lên Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ phải nói là dễ hơn Các nước còn Hoàng, Vương, Vua.

   Bệ Hạ hãy nhìn xem, những cái gì xây dựng sau, cái đó thường là đẹp hơn cái trước, đó cũng là quy luật phát triển tự nhiên, loại bỏ những cái lỗi thời, tiến tới những cái văn minh tốt đẹp hơn. Bệ Hạ hãy bỏ qua giai đoạn Chủ Nghĩa Tiểu Tư Sản, Chủ Nghĩa Tư Bản, tiến thẳng lên Chủ Nghĩa Đại Đồng. Có nghĩa là tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ Đại Đồng. Không phải là Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ Tư Bản, Tiểu Tư Sản mà là Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ Của Chủ Nghĩa Đại Đồng.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị qua câu chuyện nghìn lẻ một ngày, cũng đã nhận thức được hãm hại các bậc Trung Thần, cũng như bắt những Nhân Sĩ trí thức yêu nước là một hành động sai. Họ nào có phản tổ quốc, mà chỉ khuyên can những cái lợi, cái hại đến Non Sông Tổ Quốc. Họ là những nhân tài, Nguyên Khí tài nguyên Quốc Gia. Họ sanh ra là để phục vụ, bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam. Hại những người nầy, chính là có tội đối với Non Sông Tổ Quốc. Có tội đến Tiền Nhân, Anh Linh dân tộc. Họ nào có chống phá Tổ Quốc, mà họ vô cùng đau đớn, khi nhìn thấy bọn bành trướng Bắc Kinh cướp biển, cướp đảo, cướp đất liền của nước non mình. Họ lên tiếng chống đối, đó là lương tâm, là trách nhiệm, là lòng trung hiếu, đối với tổ quốc non song. Các bậc Trung Thần, họ dám nói lên tiếng nói trung trực khuyên can Mình, để rồi đi vào tù, thế mà họ vẩn cứ nói dám nói, đây mới chính là anh hùng thực thụ. Người yêu nước thực thụ, hết lòng vì Nước vì Non.

Vua Độc Tài toàn trị, nghĩ đến Vua Trụ hãm hại Trung Thần bỡi cái tánh tàn bạo của Ông Ta. Cũng như cái tánh mê muội, mê gái của Ông Ta, cuối cùng các Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức phản lại Ông Ta. Kết cuộc hết sức thê thảm Ông Ta tự kết liễu đời mình nhảy vào bể lửa cháy đen, cháy thui, cơ nghiệp chẳng còn gì. Có thể nói đáng đời một tên Hôn Quân Vô Đạo.

Vua Độc Tài toàn trị nghĩ:

   Còn ta thì sao ? Ta cũng tàn bạo khác gì Vua Trụ chăng ? Cũng hãm hại các bậc Trung Thần. Vua Trụ mê Gái, còn ta mê Mác, thờ Mác. Mác nói gì Ta cũng nghe. Mác biểu gì Ta cũng làm. Bằng chứng là Ta xem nhẹ Quốc Tổ Vua Hùng, nên không Tôn Thờ Quốc Tổ trong các cơ quan bằng Mác, đây là một nghịch lý. Quốc Tổ không Tôn Thờ, mà Tôn Thờ Người xa lạ. Nói đúng nghĩa Quốc Tổ không chỉ thờ nơi các Đền Thờ, mà còn phải Tôn Thờ trong các cơ quan Nhà Nước. Vì Vương, Quan chính là người đang thừa kế Di Chí Quốc Tổ, thừa hành đất nước. Bảo vệ Đồng Bào, bảo vệ Non Sông Tổ Quốc. Nhân Sĩ trí thức, họ chẳng tôn thờ Mác. Nghĩ cũng đúng thôi vì Mác là người xa lạ, nào đâu phải Quốc Tổ của Họ có công Dựng Nước, có công Khai Sanh ra Dân Tộc Việt Nam.

Vua Độc Tài toàn trị nghĩ:

   Ta theo Mác đó là Quyền riêng của Ta. Còn các bậc Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức, Họ Tôn Thờ Mác hay không là Quyền của Họ. Họ phản đối Mác, là vì Mác đi ngược lại Nhân Quyền con người, trù dập những Quyền cơ bản con Người, những Quyền mà Tạo Hóa đã ban cho, những Quyền bất khả xâm phạm. Ta theo Mác, là đi ngược lại Quyền con người, ngược lại nguyện vọng của toàn Dân. Bằng chứng là Ta không đem lại sự công bằng cho Dân, đàn áp Quyền tự do của Dân, Quyền sống của Dân, Quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của Dân. Quyền tự do ngôn luận của Dân. Nói chung là những Quyền cơ bản con Người. Những quyền Thiêng Liêng Tạo Hóa đã ban cho, những Quyền bất khả xâm phạm. Ta nghe theo Mác, để rồi chống lại Trời, chống lại Quyền Năng của Tạo Hóa. Chống lại trào lưu tiến bộ văn minh Nhân loại con Người. Xem nhẹ Anh Linh Quốc Tổ, Hồn Thiên dân tộc. Vì Ta đã theo Chủ Nghĩa Vô Thần, Chủ Nghĩa quên đi Anh Linh Quốc Tổ, quên đi Hồn Thiên dân tộc. Với ngôi vị Độc Tài toàn trị nầy, làm hại Dân Chúng, làm hại Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức thời tồn tại được bao lâu, kết cuộc có lẽ còn thê thảm hơn Vua Trụ. Đó chỉ là đến mau hay chậm mà thôi.

Vua Độc Tài toàn trị nghĩ đến đây, không khỏi thở dài. Vị Văn Nhân, chính là hiện thân của Quốc Tổ Vua Hùng, đã thấu hiểu được nỗi khổ của Vua Độc Tài toàn trị liền tâu rằng:

     Muôn Tâu Bệ Hạ. Họa do Mình triệu tới, Phước cũng do Mình tạo ra, muốn hết họa thì Mình không đi theo con đường đó nữa. Mà đi theo con đường tự do của Dân lựa chọn, không đi theo con đường độc tài của Đảng lựa chọn. Vì con đường Độc Tài Độc Trị của Đảng đã đi vào quá độ, thái hoá, xơ cứng, bốc mùi tàn bạo, dẫn đến sụp đổ không xa. Con đường Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ tự do đã hiện ra trước mắt. Bệ Hạ hãy nắm lấy thời cơ, làm nên thời đại mới. Bệ Hạ muốn vượt qua biển lớn, thì  Bệ Hạ không nên tạo lên sóng dữ, gió to sự căm phẩn của Lòng Dân. Vì tạo lên lòng căm phẩn của Lòng Dân. Thì con thuyền Bệ Hạ phải bị lật đổ, nhấn chìm. Bệ Hạ nếu để cho Nước Lòng Dân phát sanh độc tính. Thì Cá chính là Bệ Hạ phải chết, đây chính là nguyên tắc cơ bản luật sanh tồn của Bệ Hạ, nếu Bệ Hạ không muốn như các Thể Chế Độc Tài, Độc Trị trước.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ muốn có một sức mạnh của toàn dân tộc, ủng hộ Bệ Hạ, thì Bệ Hạ phải tôn thờ Quốc Tổ Hùng Vương trong các cơ quan Nhà Nước, loại bỏ người xa lạ ra khỏi linh hồn của Bệ Hạ. Chăm lo xây dựng khối đại đoàn kết Dân Tộc, giải quyết tất cả những vấn nạn xã hội. Không còn cách giải quyết nào tốt hơn, là phát huy Văn Hóa Cội Nguồn, truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn. Muốn tiến lên dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, không còn con đường nào tốt hơn. Là con đường xóa bỏ Độc Tài, Độc trị. Tiến tới Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do. Thuận theo Thiên Ý của Trời, bảo vệ Quyền con Người mà Tạo Hóa đã ban cho, những quyền bất khả xâm phạm.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Nếu Bệ Hạ đã loại bỏ được Chủ Nghĩa Cá Nhân, Độc Tài, Độc Trị ở trong tâm hồn của Bệ Hạ, thì Bệ Hạ đã hiểu được nỗi lòng của các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước. Vì sao họ đề cao Nhân Quyền con Người, khuyên Bệ Hạ trả lại những Quyền cơ bản con Người, thì Bệ Hạ không coi họ là những người phản động nữa, mà là những người yêu thương Bệ Hạ, những người yêu nước thật thụ. Và họ chính là nguyên khí, tài nguyên Quốc Gia. Họ sanh ra là để bảo vệ Tổ Quốc Non Sông, mà Ông Cha Bệ Hạ đã đổ ra không biết bao xương máu để xây dựng lên.

   Sự sai lầm của Bệ Hạ. Là hiểu lầm các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước, mỗi khi Họ nhắc đến những Quyền cơ bản con Người, cũng như khuyên Bệ Hạ trả lại Quyền cơ bản cho con Người. Thì Bệ Hạ cho đó là những tên phản động, theo Mỹ, theo Pháp, theo Tư Bản, có phải là oan ức lắm không ?.

   Như Bệ Hạ đã biết, những Quyền cơ bản con Người nào phải của Mỹ, của Pháp, mà những Quyền cơ bản con Người là từ nơi bản thân Họ, trong linh hồn của Họ. Những quyền của Tạo Hóa đã ban cho mỗi con Người. Các nước văn minh tiến bộ, Họ đã thực thi quyền con người. Và Họ có quyền lên tiếng, những ai xâm phạm Quyền con Người, trù dập Quyền con Người mà Tạo Hóa đã ban cho. Có thể nói Họ là đồng minh của những con người tiến bộ. Nhận thức về Quyền Con Người. Các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức Việt Nam, có thể nói đã nhận thức về Quyền con Người,  không kém gì những Nhân Sĩ trí thức, văn minh các nước bạn.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Nói đến Quyền cơ bản con Người, thì không liên quan gì đến phản Quốc, không liên quan gì đến phản Bệ Hạ. Vì Quyền con Người là quyền Tạo Hóa đã ban cho Họ. Họ có quyền nói lên những quyền cơ bản đó. Cái quyền mà ai ai cũng có, ai cũng như ai. Do chủ nghĩa Mác, với căn bệnh Độc Tài, Độc Trị đi ngược lại Quyền Năng Tạo Hóa, nên Bệ Hạ thấy các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức có tội chống lại Độc Tài Bệ Hạ. Nên Bệ Hạ ra lệnh bắt nhốt tất cả. Bệ Hạ bỏ tù Họ, là một điều sai lầm lớn, vừa thất Đức, vừa hại nguyên khí Quốc Gia, vừa làm mất lòng tin của Nhân Dân. Họ sanh ra là để đưa đất nước tiến lên, sánh với các nước bạn văn minh trên toàn cầu Thế Giới. Có thể nói Bệ Hạ là người có phúc, mới gặp lúc Trung Thần, Nhân Sĩ trí thức nhiều đến thế, khuyên can Bệ Hạ đưa Bệ Hạ lên một tầm cao mới, tầm cao văn minh Nhân Quyền Nhân Loại. Họ khuyên bệ hạ hãy đứng vững trên đôi chân Dân Chủ Tự Do của chính mình, là một lời khuyên đúng. Không lệ thuộc vào Trung Cộng bành trướng Bắc Kinh. Cũng như loại bỏ thời kỳ quá độ của Chủ Nghĩa Cộng Sản, Chủ Nghĩa Độc Tài, Độc Trị, Chủ Nghĩa của sư kìm hãm phát triển nội lực trí tuệ con người, đưa Dân Tộc Việt Nam đến cảnh xuống cấp Đạo Đức, chậm phát triển, dẫn đến ngheo nàn lạc hậu.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Hãy dũng cảm đổi mới tư duy xóa bỏ tôn thờ người xa lạ. Tôn thờ Quốc Tổ Hùng Vương, không những thờ ở các Đền Thờ, mà còn thờ Quốc Tổ Trong các cơ quan Nhà Nước. Thì coi như Bệ Hạ đã làm một việc vô cùng Đạo Đức tốt đẹp cho Dân Tộc bỏ Đĩa Muối, đem lại Đĩa Thịt, cho toàn dân. Mở ra trang sử mới Uy Danh Bệ Hạ sáng chóa muôn đời. Không phải là tốt đẹp lắm hay sao.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, như vừa trải qua một cơn phẫu thuật trí thức, loại bỏ những tư tưởng lỗi thời, đã phát thành ung nhọt trong tâm thức Vua Độc Tài. Làm cho Vua Độc Tài ăn không ngon ngủ không yên, do những căn bệnh lo âu sợ hãi. Vua Độc Tài toàn trị cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm bởi những câu chuyện hết sức thực tế, chữa được căn bệnh trầm trọng. Tưởng chừng như không bao giờ chữa được, tâm hồn Vua Độc tài giờ đây hết sức sáng suốt, nên thấy rõ tình hình phức tạp trong nước cũng như ngoài nước.

Nên Vua Độc Tài nói với vị Văn Nhân rằng:

   Với tình hình nầy Trẫm nên làm gì ?.

Vị Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Trong tình hình bất ổn chính trị đất nước Bệ Hạ đang hình thành lên nhiều Đảng phái. Với trào lưu xu thế tình hình thế giới, mục tiêu của nhiều Đảng phái nổi lên là gì ? Nếu bệ hạ tinh ý một chút thì bệ hạ cũng thấy rõ, nhiều nhóm phái, nhiều đảng phái nổi lên, không ngoài mục đích là đòi lại cái quyền cơ bản con người, như các nước văn minh đã từng tuyên ngôn nhân quyền như Mỹ, Pháp, hoặc tiến tới đạo luật nhân quyền như Đức, và hàng loạt các nước mới đây Trung Đông Tây Á, như Ai cập, Libya, Yemen, Syria, Miến Điện, vâng vâng … Như Bệ Hạ đã biết chế độ Độc Tài, Độc Trị đi ngược lại Thiên Ý của Trời, có nghĩa là đi ngược lại quyền Tạo Hoá, kìm hãm những quyền cơ bản con người, mà Tạo Hóa đã ban cho, những quyền thiêng liêng bất khả xâm Phạm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Tất cả nhân loại con người được sinh ra trên Trái Đất nầy, Họ có quyền bình đẳng, có quyền sống, quyền sung sướng, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, trong những quyền cơ bản ấy không thể thiếu quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do hội họp. Vì thế mỗi con người đều có Quyền sống theo cái Quyền mà Tạo Hóa đã ban cho họ, dù hy sinh tất cả, họ cũng quyết đòi lại cho bằng được. Từ một người nổi lên đòi lại Quyền con người, rồi cho đến nhiều người. Từ một nhóm rồi cho đến nhiều nhóm. Rồi trở thành nhiều đảng phái, tất cả điều chung mục đích. Là đòi lại Quyền con người, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị. Như vậy cuộc cách mạng nào nỗi lên đòi lại những Quyền cơ bản con Người, thì đó là cuộc cách mạng Ý Trời. Không có một sức mạnh nào ngăn cản được. Vì Họ đã được Đấng Tạo Hóa ban cho sức mạnh. Từ nội Tâm của những người đấu tranh đòi lại Quyền con người, phải nói là kiên cường, bất khuất dù cho phải hy sinh tất cả.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Đã là con người không ai dại gì chống lại Quyền Năng của Tạo Hóa, chống lại những Quyền mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con Người, những Quyền bất khả xâm phạm. Trước 1776 dân Mỹ đã xuống đường tràn ngập nêu cao khẩu hiệu: Đòi lại Quyền cơ bản con Người. Nếu chống lại được Quyền Thiêng Liêng Tạo Hóa đã ban cho mỗi con người thì Tổng Thống Mỹ, đã không Tuyên Ngôn Độc Lập Nhân Quyền năm 1776 tại Nước Mỹ theo ý nguyện của toàn dân Mỹ. Nếu chống lại được những Quyền Thiêng Liêng của con Người, mà Tạo Hóa đã ban cho mỗi con Người thì cách mạng Pháp đã không Tuyên Ngôn cách mạng Nhân Quyền và Dân Quyền năm 1791 cách mạng Pháp. Nếu các nước hùng mạnh văn minh chống lại được Nhân Quyền, những quyền cơ bản của mỗi con người mà Tạo Hóa đã ban cho, thì không có Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, đã được Liên Hiệp Quốc Công Bố năm 1948 tại trụ sở Liên Hiệp Quốc. Như vậy Quyền con Người Nhân Quyền như là một chân lý bất di, bất dịch về quyền cơ bản con Người, những Quyền bất khả xâm phạm. Những kẻ vi phạm Nhân Quyền, trù dập Nhân Quyền sẽ bị nhân loại lên án, lật đổ hủy diệt theo thiên ý của Trời, không ai có thể chống lại được Thiên Ý của Trời Quyền Năng của Tạo Hóa. Thuận Thiên thơi hạnh phúc trường tồn, nghịch Thiên thơi đại họa nổi lên rồi giáng xuống.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Trong tình hình đất nước Bệ Hạ hiện nay, sự nổi lên đấu tranh khắp nơi. Không phải là sự đấu tranh tranh giành quyền lực, đấu tranh tranh giành thuộc địa, đấu tranh vì lợi ích. Mà đấu tranh nổi lên vì Quyền con Người, đòi lại Quyền con Người, mà Bệ Hạ trù dập cấm ngăn. Sự đấu tranh nầy có thể dẫn đến liên kết toàn cầu. Nếu Bệ Hạ quyết chống lại Nhân Quyền, trù dập Nhân Quyền, chính sự trù dập Nhân Quyền làm cho cuộc thế càng ngày càng mất đi công bằng, bình đẳng. Đàn áp Quyền con Người càng ngày càng lớn, như Bệ Hạ đã biết, sự đè nén càng lớn thì sự bùng nổ càng to. Trong tình hình nầy, đất nước Việt Nam chỉ có một Quốc Tổ, Bệ Hạ hãy đi trước một nước cờ, là chiếu tướng bắt Vua ôm trọn Quốc Tổ Vua Hùng, đổi mới tư duy, tự xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị tiến tới Đa Nguyên Tuyên Ngôn Độc Lập Nhân Quyền con người, phát huy Văn Hóa Cội Nguồn, chăm lo xây dựng khối đại đoàn kết dân tộc. Giải quyết tốt mối quan hệ giữa các Dân Tộc anh em trong cộng đồng dân tộc Việt Nam.

   Muôn tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Mác, Đĩa Muối Độc Tài của Bệ Hạ đã quá lỗi thời, xơ cứng già cỗi, đã bốc mùi tàn độc, Đạo Đức xuống cấp trầm trọng, không thể nào nuôi sống uy danh bệ hạ được nữa. Hơn nữa Chủ Nghĩa Mác nào phải là Truyền Thống của Dân Tộc Việt Nam. Nếu Bệ Hạ có bỏ đi thì không có gì là phản bội lại Dân Tộc, phản bội lại non sông Tổ Quốc cả, mà ngược lại Bệ Hạ được lòng dân, được lòng các bậc Trung Thần, được lòng các Nhân Sĩ trí thức, các Tôn Giáo, Đạo Giáo, đảng phái, ủng hộ Bệ Hạ vì Bệ Hạ đã đáp ứng được nguyện vọng tất cả, nói chung là nguyện vọng của toàn Dân Tộc Việt Nam trong nước, cũng như ngoài nước, Bệ Hạ đã liên kết được sức mạnh toàn Dân Tộc, chiến thắng ngoại xâm chỉ là một chuyện nhỏ.

—————————-

Hết phần 5 mời xem tiếp phần 6.

——————————-

PHẦN 6

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, như bừng tỉnh ngộ Chủ nghĩa Mác, Đĩa Muối mà bấy lâu nay mình tôn thờ, không những đã quá độ già cỗi xơ cứng, lại càng bốc mùi tàn bạo. Đi ngược lại lòng dân, không còn phù hợp với trào lưu văn minh tiến bộ thế gới. Chỉ còn lại mấy nước kém nhận thức về thời đại, nặng về Chủ Nghĩa cá nhân, mê say Độc Quyền, Độc Trị. Các nước văn minh tiến bộ, họ loại bỏ Chủ Nghĩa Mác, như loại bỏ chiếc áo cũ rách, đôi giày cũ rích. Mang vào, chỉ làm hư đôi chân của Họ, mặc vào, chỉ làm nhơ bẩn thân hình của Họ mà thôi.

Vua Độc Tài toàn trị nghĩ:

   Cũng đã đến lúc. Ta lột bỏ chiếc áo Mác cũ rách này. Mặc vào chẳng thấy rạng rỡ gì, mà còn bị làm trò cười trên thế giới. Nhất là Nước Nga, nói ta là kẻ không thức thời. Không nói là Ngu Si, Đần Độn nữa là khác. Vì Chủ Nghĩa Mác, sanh ra trên Nước Nga, mà Nước Nga còn bỏ, Họ bỏ không một chút luyến tiếc. Còn mình là Nước Việt Nam, lại tôn thờ là nghĩa làm sao ? Không phải ngu si, đần độn là gì ? Nếu Chủ Nghĩa Mác tốt đẹp, sao người Dân Nga lại bỏ không tôn thờ. Họ bỏ đi Chủ Nghĩa Độc Tài Mác, tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên. Tuy chưa đạt đến Nhân Quyền, như cũng hơn gấp 10 lần Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị, Độc Đảng. Mang trong mình Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị, làm ăn quan hệ với các nước văn minh tất cả quan hệ đều bất lợi. Vì loài Phụng khó làm bạn với loài Gà, loài Công khó mà đặc niềm tin vào loài Cuốc. Đi đến đâu, dân chúng Thế Giới cũng phản đối đến đó. Việt Nam không có Nhân Quyền, nghĩ cũng thấy mất mặt, trơ trẻn quá. Nghĩ đi, nghĩ lại, tốt đẹp gì Áo bẩn, Giày rách cũ rích, bốc mùi Độc Tài tàn bạo. Mang, mặc tới đâu là xuống cấp Đạo Đức đến đó. Vua Độc Tài toàn trị, đã hạ quyết tâm bỏ đôi giày Mác cũ rích, Độc Tài, Độc Trị, chọn lấy đôi giày mới, kiểu mẫu sang trọng, mới nhất Đa Nguyên, cũng như lột bỏ chiếc áo cũ rách, Chủ Nghĩa Cộng Sản, thay vào đó là chiếc áo Đa Nguyên, Nhân Quyền, tự do. Các nước văn minh như Mỹ, Pháp, Đức, Anh, Nhật, Họ làm được thì Việt Nam ta cũng làm được.

Vua Độc Tài toàn trị liền hỏi vị Văn Nhân:

   Thưa Văn Nhân, Trẫm muốn biết Đĩa Thịt của Trẫm, cũng như bộ đồ mới của Trẫm, có gì đặc biệt hơn Đĩa Muối, cũng như bộ đồ cũ, Chủ Nghĩa Cộng  Sản của Trẫm không ? Trẫm muốn biết điều đó.

Vị Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Khi Đông Đức, Họ bỏ đi Đĩa Muối Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị, thay vào đó Đĩa Thịt Đa Nguyên, Nhân Quyền theo Tây Đức. Thì  Đông Đức, không thua kém gì Tây Đức. Nước Đức hai miền Đông Tây hợp nhất, tiến tới cảnh Dân giàu, Nước mạnh. Nước Đức lấy lại uy danh lừng lẫy của mình.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Khi cách mạng Pháp, đã loại bỏ Đĩa Muối Độc Tài, Độc Trị, thay vào đó là Đĩa Thịt Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ. Nước Pháp liền tiến tới cảnh Dân giàu, Nước mạnh, Độc Lập, văn minh bền vững đến bây giờ. Cũng như liên bang nước Mỹ loại bỏ Đĩa Muối Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị, thay vào đó là Đĩa Thịt Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do. Nước Mỹ không những Dân giàu, Nước mạnh mà còn tiến tới cảnh văn minh, hiện đại nhất Thế Giới, trên cả hai mặt Tinh Thần, lẫn Vật Chất.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do không đi vào thời kỳ quá độ. Mà nó tự chuyển hóa, tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng, Chủ Nghĩa Đại Đồng, chính là Tinh Hoa của Chủ Nghĩa Tư Bản, Chủ Nghĩa Tư Bản tiến hóa lên Chủ Nghĩa Đại Đồng. Chủ Nghĩa đỉnh cao nhất của Nhân Loại con người. Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa tiến tới đỉnh cao Thiên Luật, làm chủ Vũ Trụ, đỉnh cao của Nhân Quyền, Thiên Quyền con Người. Chủ Nghĩa rốt ráo của sự Thuận Thiên. Con Người đã hòa mình vào Quyền Năng của Tạo Hóa, Chủ Nghĩa của trí tuệ Chánh Đẳng, Chánh Giác, Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa Quyền Năng vô tận của Con Người. Nếu nói rộng thì mỗi một Con Người, có tới 8 muôn 4 nghìn Quyền, trong đó có những Quyền cơ bản chính gồm: 36 Quyền chính, 72 Quyền chính phụ, gọi chung những Quyền nầy, chính là Thiên Luật Vũ Trụ, ai cũng như ai, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa bình đẳng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Việt Nam chúng ta có điều kiện thuận lợi tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng. Vì tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng, không phải chỉ có những đất nước giàu có như Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nhật, mới tiến lên được, mà ngay những đất nước nghèo như Việt Nam của Bệ Hạ, cũng tiến lên được. Vì Chủ Nghĩa Đại Đồng, chính là Chủ Nghĩa Tri Thức Giác Ngộ, hội nhập Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa đỉnh cao Thiên Ý Cha Trời, Thiên Luật Vũ Trụ. Chủ Nghĩa Xã Hội Đại Đồng Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, Đại Đồng bình đẳng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nền tảng cơ bản của Chủ Nghĩa Đại Đồng, là tiến tới Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do. Tiến tới Chủ Nghĩa Đại Đồng trước hết con người phải hiểu Nhân Quyền, thực thi Nhân Quyền, giải thoát tất cả sự ràng buộc, của thể chế kìm Hãm Nhân Quyền con Người. Để cho nội lực trí huệ con Người, phát huy mọi mặt Tinh Thần, lẫn Vật Chất, thấu đạt đến đỉnh cao. Tự nó giải phóng ngu si, mê muội, nghèo nàn, lạc hậu tiến tới cảnh Chân, Thiện, Hoàn Mỹ, Dân giàu, Nước mạnh. Tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng nhiệm vụ của Bệ Hạ, là đoàn kết quan hệ các mối dân tộc. Liên kết quan hệ các nước văn minh anh em. Phát triển giáo dục, nâng cao trình độ Văn Hóa Cội Nguồn.

   Nhân tố quyết định đi đến thắng lợi, thành công, đại thành công của Bệ Hạ, Là Tôn Thờ Quốc Tổ. Không chỉ trong các Đền Thờ. Mà ngay trong các cơ quan nhà nước, cũng phải lập bàn thờ, Thờ Quốc Tổ, truyền thống Dựng Nước, Giữ Nước, trở thành Nền Quốc Đạo Dân Tộc. Chủ Nghĩa Đại Đồng không có nhà nước Đảng phái Độc Tài, Độc Trị, nhà nước của Đảng. Mà là nhà nước Pháp Quyền, Tam Quyền Phân Lập, nhà nước của Dân, do Dân, và vì Dân. Nhà nước Nhân Quyền, Dân Chủ, Công bằng, Bình đẳng văn minh. Nhà nước không có Thể Chế xin cho, Độc Tài, Độc Trị, tất cả mọi hoạt động đều theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp công bằng, bình đẳng xã hội. Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa gắng liền Nhân Quyền, với Tự Do. Những Quyền con Người, được thực thi triệt để. Không có cảnh Người bóc lột Người, Người đàn áp Người, tất cả đều theo nguyên tắc công bằng, bình đẳng, tự nguyện.

   Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa lấy Dân làm Gốc, và luôn luôn phát huy cái Gốc của Dân, Gốc của Dân chính là Văn Hóa Cội Nguồn. Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa cái Riêng gắng liền với cái Chung, quyền lợi cái Chung, cũng chính là quyền lợi của cái Riêng. Quyền lợi của dân chúng, chính là quyền lợi của nhà nước. Quyền lợi của Nhà Nước, cũng chính là quyền lợi Của Dân. Vai trò lãnh đạo của Nhà Nước, phần lớn là dựa trên quyền lợi của Dân, Người được Dân tín nhiệm, thông qua lá phiếu tín nhiệm của Dân, không có sự gian trá lừa đảo ở đây.

   Chế Độ Xã Hội Chủ Nghĩa Đại Đồng, là Chế Độ thật sự Dân làm chủ. Vì cái Quyền của dân có, những Quyền bất khả xâm phạm. Chủ Nghĩa Đại Đồng, là Chủ Nghĩa Nhân Quyền, Tự Do. Dân có Quyền quyết định, những việc trọng đại của Đất Nước. Cũng như xây dựng, Hoàn Thiện của Chủ Nghĩa Đại Đồng. Chủ Nghĩa Đại Đồng, là Chủ Nghĩa không phân biệt Màu Da, Chủng Tộc, Đạo Giáo, Tôn Giáo, Đảng Phái, hòa hợp, hòa giải, thống nhất trên một nguyên lý Đại Đồng Bình Đẳng. Không có sự đối lập, mà chỉ có chung cùng chí hướng, bảo vệ Nhân Quyền, những Quyền cơ bản của con Người mà Tạo Hóa đã ban cho, những Quyền bất khả xâm phạm, bảo vệ thống nhất cái chung Nhân Quyền, cũng chính là bảo vệ cái riêng Nhân Quyền cho chính mình. Ai cũng như Ai, bình đẳng.

   Vì thế Chủ Nghĩa Đại Đồng mọi người dân đều có Quyền bầu cử, và ứng cử, vào các cơ quan nhà nước, có Quyền kiểm soát đối với đại biểu của mình, và có Quyền bãi miễn Lãnh Tụ tối cao nhà nước, qua ý kiến ôn hòa khi có dấu hiệu sai phạm. Vì Thế Chủ Nghĩa Đại Đồng không có sự quá độ, hay thái hóa xơ cứng, già cỗi như các Chủ Nghĩa khác. Luôn luôn non trẻ, trường sanh bất lão. Độc lập vĩnh viễn, kéo dài thái bình thịnh trị, dân giàu, nước mạnh.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, đi từ giác ngộ nầy sang giác ngộ khác. Nghĩ tới Đông Đức, họ bỏ Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị như bỏ đôi Giày cũ rích,  chẳng chút luyến tiếc. Chuyển đổi qua Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ. Các quan chức nhà nước Đông Đức, Họ có mất gì đâu? Dân chúng Đông Đức, lại vui mừng reo hò cổ vũ, như vừa ra khỏi nhà tù lớn. Vua Độc Tài toàn trị lại nghĩ: Mà cũng phải thôi Chủ Nghĩa Mác, nào phải Truyền Thống Anh Linh gì của Nước Đức, mà chỉ là Chủ Nghĩa Mác của người hàng xóm. Tốt đẹp thì xài chơi, không tốt đẹp thì ném đi, có gì phải bận tâm. Chủ Nghĩa Mác như là dụng cụ mượn tạm thời, được thì dùng, không được thì  bỏ, một chân lý quá đơn giản như vậy, mà lâu nay nghĩ không ra.

Vua Độc Tài nghĩ:

   Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do Tư Bản, có hơn hai trăm năm nào có thấy quá độ, thái hóa gì đâu ? Có lẽ Mác đã tiên đoán sai, cái sai nầy Mác đã làm hại không biết bao nhiêu người, những người tin theo Mác.

Vua Độc Tài toàn trị hỏi:

   Thưa Văn Nhân, vì sao Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do Tư Bản lại lâu quá độ, thái hóa như thế ?.

Văn Nhân trả lời:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ thử nghĩ xem Nhân Quyền, những Quyền cơ bản con người mà Tạo Hóa đã ban cho có khi nào quá độ, hay lỗi thời không ?.

Vua Độc Tài trả lời:

   Những Quyền cơ bản con Người làm sao lỗi thời được.

Vị Văn Nhân nói:

   Bệ Hạ nói rất đúng. Nhân Quyền những Quyền con Người không bao giờ bị lỗi thời, vì thế Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền Tư Bản khó mà quá độ, dẫn đến lỗi thời như Mác nói.

Vị Văn Nhân hỏi:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Quyền Độc Lập, Quyền Tự Chủ, Quyền Tự Do, Quyền Công Bằng, Quyền Bình Đẳng, Quyền Sống, Quyền Tự Do mưu cầu hạnh phúc, Quyền Tự Do ngôn luận, Quyền sung sướng, Quyền Tự Do báo chí, Quyền Tự Do hội họp. Những Quyền cơ bản nầy có bao giờ lỗi thời không ? Chẳng hạn quá độ như Các Mác đã nói không ?.

Vua Độc Tài toàn trị nói:

   Những Quyền cơ bản nầy, làm gì có lỗi thời, làm gì có quá độ, vì đó là những Quyền quý nhất của con Người, mà Tạo Hóa đã ban. Cho nên không có chuyện lỗi thời, hay quá độ ở đây đối với những quyền cơ bản nầy.

Vị Văn Nhân thưa:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Như vậy Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do Tư Bản phải nói là không bao giờ bị quá độ, hay thái hóa gì cả, mà chỉ tiến hóa lên Chủ Nghĩa Đại Đồng, Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do Đại Đồng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do Đại Đồng là kết tinh, tinh hoa của Chủ Nghĩa Tư Bản. Chủ Nghĩa Đại Đồng là Chủ Nghĩa tối cao của Đa Nguyên,  Nhân Quyền, Tự Do.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Khi Đông Đức bỏ đi Chủ Nghĩa Mác, Chủ Nghĩa quá độ của sự Độc Tài, Độc Trị, tiến lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Pháp Trị phù hợp với Quyền con Người thuận Thiên, khế hiệp với Quyền Tạo Hóa, vì thế Nước Đức lại càng văn minh, ít nước sanh kịp.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Những Quyền cơ bản con Người, không ai có thể lấy được, những quyền mà Tạo Hóa đã ban cho, những Quyền Tạo Hóa ban cho con Người chỉ bị đàn áp, đè nén, bởi Chế Độ Độc Tài, Độc Trị, và nó sẽ bùng nổ, phản kháng trở lại. Sự đàn áp, đè nén càng nhiều thì sự bùng nổ, phản kháng càng lớn, tạo lên những cuộc cách mạng long trời, lở đất, lật đổ Chế Độ Độc Tài, Độc Trị, hoặc đòi hỏi nhà nước Độc Tài, Độc Trị phải chuyển đổi tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tự Do, như các nước văn minh đã từng làm, và Họ đã thành công rực rỡ, như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Không ai có thể cướp đi Quyền Tạo Hóa, chống lại Quyền Tạo Hóa, khi Quyền con Người đã phản kháng, bùng dậy như Ai Cập, Libya, Yemen, Syria, Miến Điện, và còn nhiều nước nữa… Chủ Nghĩa Độc Quyền, Độc Tài sẽ bị Chủ Nghĩa Nhân Quyền, Tự Do đánh bại. Đó là Ý Trời không ai có thể làm gì hơn được, vì Quyền con Người chính là Quyền Tạo Hóa ban cho, những Quyền bất khả xâm phạm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chúng ta là con người, chúng Ta không thể đi ngược lại Quyền Tạo Hóa được, hãy tự mình chuyển hóa theo Ý Trời, như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật, đã từng làm, gần đây như Miến Điện, thì Việt Nam tự mọc cánh mà bay.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Đĩa Muối Chủ Nghĩa Mác, phải nói là không còn phù hợp với trào lưu văn minh Thế Giới, những gì đi ngược lại trào lưu văn minh Thế Giới, thì coi như tự mình bị cô lập, không có lợi gì cả như Bắc Triều Tiên chẳng hạn.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ hãy so sánh Bắc Triều Tiên, với Nam Triều Tiên, một theo Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị, đi ngược lại Nhân Quyền, Thiên Ý của Trời. Một theo Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ thuận Thiên. Như Bệ Hạ đã thấy, một bên khốn khổ nghèo đói, một bên giàu có sung sướng, cái gương trước mắt không tin cũng không được.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Những gì đã qua hãy cho nó qua, những gì sắp đến thì  ta sáng suốt, tiếp đón vận mệnh, thời cơ. Bỏ đi Đĩa Muối tiếp nhận Đĩa Thịt thì có gì là không tốt, phải nói là bỏ đi sự nghèo nàn lạc hậu, tiến tới giàu sang, hạnh phúc như Đông Đức, gần đây như Miến Điện, những quan chức đổi mới Họ có mất gì đâu. Họ cũng vẫn tiếp tục lãnh đạo đất nước của Họ, Họ được dân chúng của Họ ca ngợi Họ, đem lại cho dân chúng của Họ mùa xuân mới, mùa xuân Nhân Quyền, Tự Do, tự do mưu cầu hạnh phúc, tự do ngôn luận, quyền sống sung sướng, không bị ai ngăn cấm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Dân Tộc Việt Nam, có năm nghìn năm Văn Hiến. Có biết bao Chế Độ đã qua, rồi phai mờ lần. Nhưng Truyền Thống Anh Linh Tiên Rồng vẫn mãi mãi trường tồn. chủ nghĩa Mác chỉ là cơn gió thoảng qua. Nào phải Truyền Thống Anh Linh, của Dân Tộc Việt Nam, Chủ Nghĩa Mác đến với Dân Tộc Việt Nam, như một loài chùm gởi, không có gốc gác gì, và nó sẽ ra đi, khi Truyền Thống Anh Linh Việt Nam không chấp nhận nó.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức, đã nhận thức được Chủ Nghĩa Mác, không phải là Truyền Thống Anh Linh của Dân Tộc Việt Nam. Nếu tôn thờ Chủ Nghĩa Mác, không những không có lợi, mà còn dẫn đến phản kháng của Dân Tộc Việt Nam. Vì thờ Mác trong các cơ quan nhà nước, không những không hợp tình, hợp lý, mà còn gây xáo trộn tình hình đất nước. Vì Việt Nam đã có Quốc Tổ, không thể lấy mác làm Quốc Tổ được, Đất Nước Việt Nam, không thể một cùng lúc có tới hai mặt Trời. Nếu đã tôn thờ Quốc Tổ, thì phải loại bỏ Mác, thì đất nước mới yên được.

   Bằng chứng cụ thể, lòng căm phẫn của Chủ Nghĩa Mác đối với Dân Tộc Việt Nam, mỗi ngày một dâng cao. Các Nhân Sĩ trí thức, cũng như các Trung Thần thấy rõ điều nầy, mới khuyên can Bệ Hạ. Bỏ Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị, trở về Cội Nguồn tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do lấy lại lòng dân xây dựng nhà nước Pháp Quyền, tam quyền phân lập, tự kiểm soát lẫn nhau, công bằng, bình đẳng, thái bình thịnh trị. Bệ Hạ hãy nên xem xét lại, những lời khuyên của các bậc Nhân Sĩ trí thức, cũng như các bậc Trung Thần. Và coi đó như là cơ hội đổi mới Chế Độ. Xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị. Không những đưa đất nước tới cảnh dân giàu, nước mạnh, mà thanh danh Bệ Hạ sáng chóa muôn đời.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, như quả cầu đã bay lên cao, nhưng còn dính sợi chỉ, nên chưa thể bay lên bầu trời xanh tự do được.

Vị Văn Nhân biết thế bằng nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ quên rồi sao, Chủ Nghĩa Mác Lê là Chủ Nghĩa Cộng Sản, mà Chủ Nghĩa Cộng Sản là Chủ Nghĩa tiêu diệt những người giàu có, quyền thế, vì cho rằng những người giàu có, quyền thế dù trên mọi hình thức nào Như: Địa Chủ, Phú Nông, Chủ Đồn Điền, Chủ Danh Nghiệp, Chủ Xí Nghiệp, Tiểu Tư Sản, Tư Bản. Những nhà quyền thế, giàu có đều là đại gian ác, bóc lột những người nghèo khổ, cần phải nổi lên tiêu diệt. Bằng chứng Bệ Hạ đã ra lệnh, cho những đủ thành phần giai cấp nghèo khổ, nổi lên thủ tiêu tất cả những thành phần quyền thế, giàu có nói trên. Bệ Hạ hãy xem lại mình, Bệ Hạ đâu còn là người nghèo nữa. Mà là người giàu có, thuộc hàng bậc nhất, giàu hơn cả Địa Chủ, Phú Nông, Tiểu Tư Sản, có thể nói Tư Bản Đỏ của thời đại. Bệ Hạ không sợ, chính Chủ Nghĩa Cộng Sản của Bệ Hạ đang tôn thờ, trở lại tiêu diệt Bệ Hạ sao. Vì Bệ Hạ đã quá giàu, chính là mục tiêu tầm ngắm của Chủ Nghĩa Mác Lê. Dù Bệ Hạ cố gắng ra công cải tiến Chủ Nghĩa Mác Lê, theo chiều hướng của Bệ Hạ thế nào đi nữa. Thì Bản Chất Chủ Nghĩa Mác Lê, cũng không thay đổi mục tiêu của nó. Vì mục tiêu của nó, là đối lập lại những giai cấp giàu. Hạt giống Chua khó nên quả Ngọt, hơn nữa theo Luật Nhân Quả, giống nào trổ ra giống nấy, Bệ Hạ gieo hạt giống Mác Lê, vào lòng người con dân Bệ Hạ, thì Bệ Hạ không nên trở thành Tư Bản Đỏ. Bản chất của Chủ Nghĩa Mác Lê, dù Bệ Hạ giàu có trên hình thức nào, chính đáng hay không chính đáng, đều là kẻ có tội, phải đem ra xử tử. Bản chất Chủ Nghĩa Mác Lê là như thế, đã gọi là Bản Chất thì không thể nào biến cải khác đi được.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nếu Bệ Hạ còn tiếc rẻ Chủ Nghĩa Mác Lê, thì chỉ làm tăng thêm mối nguy cho Bệ Hạ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Xã hội hiện nay, sự phân hóa giàu, nghèo đã quá lớn, những người nghèo, Họ sẽ bị mê hoặc bởi Bản Chất tư tưởng của Mác Lê, Họ sẽ nổi lên tiêu diệt Bệ Hạ, vì Bệ Hạ biến thành Tư Bản Đỏ quá giàu. Còn đại đa số dân chúng quá nghèo, lại còn bị thể chế Độc Tà,  Độc Trị của Bệ Hạ đàn áp. Thì mối nguy phản kháng, nổi lên lật đổ Bệ Hạ là không thể tránh khỏi. Tan rã Cộng Sản Liên Xô cốt lõi là ở điểm nầy, Nga bỏ Chủ Nghĩa Mác Lê, cốt lõi cũng ở điểm nầy. Nếu Bệ Hạ không tự nhận thức, giác ngộ thì hậu quả khó mà lường, Bệ Hạ đã từng dùng con dao Mác Lê nầy, đâm chết kẻ giàu. Và hiện nay Bệ Hạ là kẻ giàu, con dao Mác Lê nầy trở ngược lại đâm chết Bệ Hạ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như Nhân Sĩ trí thức cả nước, khuyên Bệ Hạ lột bỏ Chủ Nghĩa Mác Lê, là có ý tốt cho Bệ Hạ, không phải là lời khuyên phản động chống lại Bệ Hạ, mà là nhận thức được vấn đề tai hại của Chủ Nghĩa Mác Lê, cái lợi không được bao nhiêu, cái hại thì nhiều, vì Bệ Hạ càng lúc càng giàu. Bệ Hạ sẽ bị Chủ Nghĩa Mác Lê, mà Bệ Hạ tôn thờ hủy diệt Bệ Hạ. Lời khuyên đầy trách nhiệm, có lương tâm đối với Bệ Hạ, đối với non sông Tổ Quốc, tránh đi sự đổ máu không đáng có. Đáng lý ra, Họ được nhận được phần thưởng xứng đáng, cũng như lời khen của Bệ Hạ. Nào hay đâu, lại đi vào tù, thật là hàm oan, bất công quá.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức, Họ đã sanh ra từ bom đạn, binh đạo máu lửa, khát khao hòa bình, độc lập, tự do. Nên không muốn có cuộc chiến tranh nào nữa, mà muốn cho đất nước yên ổn, thái bình lâu dài. Họ là người gần dân, chứng kiến quá nhiều cảnh nghèo khổ, lại bị Bản Chất của thể chế độc tài, độc trị đàn áp, trói buộc, ngăn cấm, trù dập, Cưỡng đoạt, hạch sách, cửa quyền, sách nhiễu, chèn ép khốn đốn. Càng ngày càng mất đi quyền sống con người, những quyền cơ bản mà tạo hóa đã ban cho. Càng lúc càng đánh thức sự bùng nổ chiến tranh. Đại họa dân tộc sắp xảy ra.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Đã đến lúc Bệ Hạ cần xác định rõ. Vì Bệ Hạ đã quá giàu trở thành Tư Bản Đỏ, cũng như Hãy lấy non sông Tổ Quốc làm trọng, thì Bệ Hạ cần phải xóa bỏ Chủ Nghĩa Mác Lê độc tài, độc trị. Tháo gở ngòi nổ chiến tranh, đang rình rập bên mình Bệ Hạ, cũng như sự lâm nguy của đất nước. Rơi vào kế bẫy âm mưu của Giặc Tàu, cứ mỗi lần nội loạn chiến tranh là mỗi lần Giặc Tàu xâm lấn biên cương, biển đảo.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Đã đến lúc Bệ Hạ cần thay đổi tư duy, đổi mới toàn diện, xóa bỏ Chủ Nghĩa Mác Lê Độc Tài, Độc Trị, Đĩa Muối lỗi thời, nắm lấy Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do Đĩa Thịt, xóa bỏ tôn thờ người xa lạ, tôn thờ Quốc Tổ Vua Hùng, tạo lên sức mạnh đoàn kết toàn dân tộc, chống trả quân thù đang ngày đêm ráo riết, xâm lấn nước ta. Mở ra thời đại mới, thời đại vàng son rực rỡ.

Đến lúc nầy Vua Độc Tài toàn trị, như vừa trải qua cơn phẫu thuật trí thức, tư duy đổi mới hoàn toàn. Nhận thức được Bản Chất Chủ Nghĩa Mác Lê Độc Tài, Độc Trị không còn phù hợp với sự giàu có của mình. Cũng như tình hình biến động chính trị trong nước, cũng như ngoài nước. Vì Sự đòi hỏi quyền con người, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do mỗi ngày một lớn mạnh. nếu không chuyển đổi loại bỏ Chủ Nghĩa Mác Độc Tài, Độc Trị. Thì bánh xe lịch sử tiến hóa văn minh nhân quyền, trào lưu nhân loại nghiền nát, như hàng loạt các nước Phương Tây, Trung Đông, Tây Bắc Á xảy ra trước mắt. Mà còn tiếp tục lan ra nhiều nước nữa. Nhưng còn một cái khó, cần phải tháo gở trước khi tiến hành đổi mới.

Vua Độc Tài toàn trị liền hỏi:

   Thưa Văn Nhân việc bỏ Đĩa Muối độc tài, độc trị, nắm lấy Đĩa Thịt Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ tự do thì quá dễ. Vì Trẫm đã thấy rõ sự đồng tình chuyển đổi nầy, trong hàng ngũ quan chức của Trẫm rất cao, vì đại đa số quan chức của Trẫm, cũng đã quá giàu thành Tư Bản đỏ hết cả. Hơn nữa Trẫm vẫn còn toàn trị, chỉ cần ra lệnh là xong. Nhưng Trẫm vốn xưa nay, tất cả đều lệ thuộc ông bạn láng giềng, Trẫm cũng không ưa gì ông bạn nầy, nhưng nếu trở mặt, thì bị ông bạn Bành Trướng Bắc Kinh hãm hại Trẫm, thật khó cho Trẫm quá. Văn Nhân có cách gì tháo gở không? Nếu có cách tháo gở,thì Trẫm sẽ chuyển đổi ngay.

—————————-

Hết phần 6 mời xem tiếp phần 7.

 

————————————————

PHẦN 7

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, xưa nay muốn làm gì thì cũng phải tâu lên ông trùm hàng xóm Bắc Kinh, có thể nói ông trùm hàng xóm làm sao, thì Vua Độc Tài toàn trị làm vậy. Sợ ông trùm hàng xóm Bắc Kinh còn hơn sợ Cọp. Vì ông trùm hàng xóm Bắc Kinh không những mạnh về quân lực, mạnh về dân số, cũng như kinh tế hơn hẳn Vua Độc Tài toàn trị gấp 10 lần, mà còn mạnh về văn hóa, phải nói là đè bẹp dân tộc Việt Nam trải qua hơn hai nghìn năm. Một kẻ thù đàn anh mạnh như con Hổ, lớn như con Voi, nếu đem so ông hàng xóm đàn anh Bắc Kinh, thì Vua Độc Tài toàn trị chỉ là con chuột. Thử hỏi Vua Độc Tài toàn trị không sợ sao được, khi con Hổ, con Voi trở mình thì con Chuột đã hết hồn. Nói gì đến con chuột trở mặt với con Voi.

Vị Văn Nhân thông cảm hiểu rõ nỗi khổ nầy liền nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Ở vào thời điểm nầy, Bệ Hạ phải biến con Chuột nhỏ bé Việt Nam trở thành con Rồng, thì Bệ Hạ không sợ gì con Voi nữa. Ngược lại con Voi sợ con Chuột. Bệ Hạ quên rồi sao, dân tộc Bệ Hạ là dân tộc Rồng Tiên kia mà. Đã là dân tộc Rồng Tiên thì còn sợ ai nữa. Chỉ cần một con Rồng nhỏ, cũng làm khiếp đảm sơn lâm dã thú. Con Rồng Việt Nam của Bệ Hạ, đã bị bọn thực dân Phong Kiến Phương Bắc ếm yểm qua Văn Hóa, qua hình thức Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị Phong Kiến thực dân hơn hai nghìn năm. Làm cho dân tộc Việt Nam khiếp sợ chúng. Với thủ đoạn cực kỳ âm hiểm, bọn Quan Thầy Bắc Kinh giặc Tàu, dùng Người Việt ếm yểm Người Việt, trói chặt Người Việt qua thể chế Độc Tài, Độc Trị, làm cho dân Đại Việt không còn ngóc đầu lên được, luôn sống trong sự kìm kẹp của thể chế Độc Tài, Độc Trị. Làm cho nội lực kinh tế, nội lực trí huệ không mấy phát triển, dẫn đến đói nghèo lạc hậu, dẫn đến chiến tranh lật đổ nhau triền miên, khốn khổ chồng chất, hầu làm cho dân tộc Việt Nam quên đi Cội Nguồn, mất đi sức mạnh đoàn kết dân tộc, để cho giặc Tàu có cơ hội chiếm lấy đất đai biển đảo lần lần. Không cho dân tộc Việt Nam, có cơ hội phát huy cái Quyền làm chủ cuộc sống, cũng như phát huy những Quyền cơ bản con Người, mà Tạo Hóa đã ban cho.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Một dân tộc mà mất đi những Quyền cơ bản con Người, mất đi sức mạnh đoàn kết, mất đi sức mạnh nội lực trí tuệ. Thì dân tộc đó trở thành dân tộc nô lệ, không thể hóa rồng được nữa. Một dân tộc muốn tiến lên Dân giàu, Nước mạnh. Dân tộc đó phải là Dân Tộc thật sự tự do, có những Quyền cơ bản không bị ràng buộc trong Thể Chế Độc Tài, Độc Trị.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nước Việt Nam nhỏ bé như con Chuột thì đã sao. Nếu như con Chuột tự nó biết thu thập tinh hoa Vũ Trụ, thu thập tinh hoa Nhân Loại, lấy sức mạnh toàn Nhân Loại, làm lên sức mạnh của mình, thì dù cho đó là hàng trăm Con Voi, cũng bị Con Chuột hàng phục như thường.

   Muôn Tâu bệ Hạ. Bệ Hạ quên mình là con người, xác thân Tinh Hoa Tiểu Thiên Vũ Trụ hay sao. Vì thế sức mạnh tối cao con Người, không phải sức mạnh cơ thể như con Hổ, con Voi, mà là ở Trí Tuệ, sức mạnh Trí Tuệ mới là sức mạnh đáng sợ, sức mạnh Trí Tuệ, chính là sức mạnh toàn năng, toàn giác, sức mạnh điều khiển Vũ Trụ, không có gì mà sức mạnh Trí Tuệ không làm được. Muốn dân tộc Bệ Hạ, có sức mạnh trí tuệ vô biên, chuyển hóa thành Rồng thì không còn con đường nào khác hơn, là con đường xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, tự do, xây dựng lên một dân tộc giàu về vật chất, mạnh về tinh thần, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Thì dân tộc bệ hạ con Chuột không sợ gì con Voi phương Bắc nữa.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Một dân tộc, mà có bề dày lịch sử năm nghìn năm Văn Hiến như thế, lại có Uy Linh Quốc Tổ. Đây chính là dân tộc núi cao, lũy, hào vững chãi, có khả năng chịu tác động mạnh các thế lực bên ngoài, không có sự lung lay đổ ngã, vừa đoàn kết được toàn dân tộc, vừa chống trả ngoại xâm vô cùng hữu hiệu.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nhờ vào sức mạnh nội lực trí tuệ, cũng như đoàn kết dân tộc trong nước, cũng như ngoài nước, nhất là những nước đồng tình ủng hộ Bệ Hạ, khi Bệ Hạ xóa bỏ Chủ Nghĩa Mác Lê, xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị. Nhờ vào mối quan hệ liên kết liên minh nầy, Bệ Hạ có thể trói chặt con Voi mà bấy lâu nay Bệ Hạ lúc nào cũng khiếp sợ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Có những điều không nên nói ra, vì nói ra Huyền Cơ sẽ bị tiết lộ, con Voi sợ quá đề phòng cẩn mật Bệ Hạ khó mà tóm cổ được.

Vua Độc Tài toàn trị hỏi:

   Thưa Văn Nhân những điều cơ mật đó nằm ở đâu ?

Vị Văn Nhân trả lời:

   Tất cả đều nằm hết trong lòng thành Bệ Hạ. Nếu Bệ Hạ quyết tâm tôn thờ Quốc Tổ Hùng Vương, tôn thờ trong các cơ quan nhà nước, không phải chỉ nơi đền thờ. Khơi dậy tinh thần tự tôn dân tộc, quyết tâm chấn hưng Văn Hóa Cội Nguồn, truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn khắp cùng thế giới. Thì những điều bí mật ấy, sẽ lần lượt hiện ra giúp Bệ Hạ hàng phục được Con Voi mà Bệ Hạ đã từng khiếp sợ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Dân Tộc Bệ Hạ trải qua mấy nghìn năm dựng nước, và giữ nước, dân tộc Bệ Hạ đã đánh thắng nhiều đạo quân xâm lược như: Tống, Nguyên, Minh, Thanh lớn hơn quân binh dân tộc Bệ Hạ gấp nhiều lần, cũng đã từng làm cho con voi giặc Tàu phương Bắc khiếp sợ. Sự mầu nhiệm đánh bại quân xâm lược, đó là do Anh Linh Quốc Tổ sống dậy. Trước bối cảnh lịch sử nầy. Bệ Hạ chỉ có một con đường lựa chọn duy nhất, là trở về với Cội, với Nguồn, tôn thờ Quốc Tổ, phá vỡ mọi bế tắc phát triển, cũng như ổn định tình hình chính trị. Sự mầu nhiệm vạn năng đó, là từ Chủ Nghĩa Độc Quyền, Độc Tài, Độc Trị chuyển sang Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do thoát khỏi sự kìm kẹp của Trung Quốc. Đó là con đường tốt đẹp, mà Dân Tộc Bệ Hạ cũng như Bệ Hạ phải đi.

   Rút ra từ kinh nghiệm Ông Cha của Bệ Hạ, mỗi lần chiến thắng quân xâm lược Quân Tống, Quân Nguyên, Quân Minh, Quân Thanh là mỗi lần Quốc Tổ được nêu cao, Anh Linh sống dậy. Tức thời toàn dân tộc triệu người như một, vùng lên như cơn bão dữ quét sạch quân thù. Lịch sử Anh Linh Quốc Tổ cũng đã cho Bệ Hạ thấy, chiến thắng quân ngoại xâm. Không thể không có hình ảnh anh linh Quốc Tổ.

   Bệ Hạ cũng nên biết không có một Dòng Họ nào, Đạo Giáo nào, Tôn Giáo nào, Đảng Phái nào đoàn kết được toàn dân tộc. Mà đoàn kết được toàn dân tộc, chỉ có Anh Linh Quốc Tổ. Mà cũng chỉ có Tôn Thờ Quốc Tổ mới giữ gìn độc lập lâu dài. Mỗi lần chiến thắng quân xâm lược, các triều đại Phong Kiến Ông Cha Bệ Hạ, hết sức thiếu sót, là không tôn thờ Anh Linh Quốc Tổ trong các cơ quan nhà nước, làm tấm gương soi cho các quan chức Nhà Nước. Mà chỉ tôn thờ Anh Linh Quốc Tổ nơi đền thờ, hàng năm chỉ tưởng nhớ cúng tế có một lần, dẫn đến phai mờ Anh Linh Quốc Tổ. Nên không trở thành Nền Quốc Đạo dân tộc được. Đây là một sai lầm lớn, dẫn đến lần lần quên lãng không còn chú tâm đến Anh Linh Quốc Tổ. Thế là mối nguy mất nước lại xuất hiện, cây mất gốc liền héo cành rũ ngọn, tiếp tục trên con đường nô lệ Phương Bắc.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bài học lâu đời chống lại ngoại xâm, giành lấy thắng lợi trước quân thù, thì hình ảnh Quốc Tổ lúc nào cũng xuất hiện, làm tăng thêm sức mạnh của mỗi người dân Việt Nam, nhưng sau đó lại quên đi, nếu sự tưởng niệm Quốc Tổ thường hằng, không quên, ít ra cũng bằng các Tôn Giáo, Đạo Giáo, tưởng niệm hàng tuần, nửa tháng, hàng tháng. Thì làm gì rơi vào cảnh nô lệ Phương Bắc Giặc Tàu, và từ sức mạnh tưởng niệm vô hình nầy, dân tộc Bệ Hạ nhất định Độc Lập tự do lâu dài, và sẵn sàng hạ gục nhiều đạo quân xâm lược, hùng mạnh hơn quân dân Bệ Hạ gấp nhiều lần. Bệ Hạ nên nhớ Quốc Giỗ là hàng năm Bệ Hạ tổ chức một lần. Nhưng tưởng niệm Quốc Tổ trong các Đền Thờ, trong các Cơ Quan Nhà Nước thì phải hàng tuần, nửa tháng, hàng tháng, không được xao lãng.

   Bệ Hạ muốn đổi mới tư duy, chuyển đổi sang một hướng mới, thì Quốc Tổ Vua Hùng chính là sức mạnh che chở cho Bệ Hạ, khai sáng trí huệ cho Bệ Hạ, để cho Bệ Hạ làm nên lịch sử vang dội năm châu, chóa sáng địa cầu. Dân Tộc Bệ Hạ là dân tộc Tiên Rồng, đầy đủ sức mạnh cũng như sự uy linh. Bệ Hạ chỉ cần gở lá bùa Độc Tài, Độc Trị kìm hãm dân tộc Bệ Hạ, trải qua hơn hai nghìn năm thì hơn chín mươi triệu dân của Bệ Hạ, tự tức khắc hóa Rồng, hóa Phụng hết thảy phun châu nhã ngọc thể hiện uy linh, làm cho bọn bành trướng Bắc Kinh tự khiếp sợ, rút lui.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Không có một loại vũ khí nào, hiện đại hơn vũ khí Văn Hóa, nếu Bệ Hạ trong tay có thứ vũ khí nầy, thì Bệ Hạ không lo gì không đánh bại ngoại xâm. Cuộc đấu Trí với Ngoại Xâm, chính là cuộc đấu Trí bằng Văn Hóa, chỉ có Văn Hóa mới đánh bại được Văn Hóa, Bệ Hạ đã có trong tay Văn Hóa Cội Nguồn, truyền thống Anh Linh dân tộc. Với thứ vũ khí tối cao nầy Bệ Hạ đẩy lùi Văn Hóa của Phương Bắc, Bệ Hạ có trong tay Chủ Nghĩa Đại Đồng, Bệ Hạ không đánh Bắc Phương cũng tự bại, mà chẳng cần tốn một chút sức lực nào, bất chiến tự nhiên thành.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Với thứ vũ khí giác ngộ về truyền thống Nguồn Cội dân tộc mình. Thì không có một thứ vũ khí hiện đại nào, hay sức mạnh nào đánh bại được, dù cho đó là nguyên tử, hay thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt. Trong cuộc đối đầu với quân xâm lược, thứ vũ khí mà quân thù không thể nào đánh bại được. Đó là nền Văn Hiến Quốc Đạo, lòng Trung, Hiếu đối với Cha Ông, đối với non sông Tổ Quốc.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, nghe nhiều lời châu ngọc, những dược liệu ngôn từ quý hiếm, không những chữa khá tất cả bệnh, mà còn trẻ hóa trở lại chuyển hóa thành Rồng, không còn sợ ông hàng xóm Bành Trướng Bắc Kinh nữa.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, đã hạ quyết tâm đổi mới toàn diện, nhưng ngại một điều: Không lẽ chuyển qua theo Tư Bản. Mình đã từng chê Tư Bản, nói xấu Tư Bản, đánh Tư Bản, nói chung là cho Tư Bản không ra gì. Hai cảnh giới đối lập nhau. Cộng Sản chính nghĩa, Tư Bản phi nghĩa, lúc nào cũng cho Tư Bản không bằng Cộng Sản. Thế mà cuối cùng lại chuyển đổi theo Tư Bản, lương tâm nó làm sao khó nói quá. Biết rằng chuyển đổi theo Chủ Nghĩa Tư Bản, không phải là theo Mỹ, theo Pháp, hay đi theo bất cứ một nước nào. Từ thể chế Độc Tài, Độc Trị, chuyển sang thể chế Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ tự do là cái Quyền lựa chọn của mỗi dân tộc, không phải ai theo ai. Vua Độc Tài toàn trị, cũng đã thấy một số nước bỏ Chủ Nghĩa Độc Tài, độc trị Cộng Sản, chuyển đổi theo Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Tư Bản phát triển Dân giàu, Nước mạnh thấy rõ, nhưng Vua Độc Tài toàn trị, vẫn cứ ngần ngại mãi, cũng chỉ vì hai chữ Vinh và Nhục.

Vua độc Tài toàn trị nghĩ: Nếu như có một Chủ Nghĩa nào mới mẻ hơn không thua kém gì Chủ Nghĩa Tư Bản thì hay biết mấy.

Vị Văn Nhân thấu hiểu lẽ vinh, nhục của Vua Độc Tài toàn trị. Vì Vua Độc Tài toàn trị là con người Châu Á, phần lớn con người Châu Á rất đề cao hai chữ Vinh, Nhục, thà chết đi cứ không bao giờ chịu nhục, đó là lẽ sống của các bậc đại anh hùng. Tuy biết rằng mình tôn thờ không đúng, lại đi sai con đường, có thể nói làm hại Dân, hại Nước. Nhưng không bao giờ từ bỏ con đường sai lầm, tùng phục người làm đúng, cũng bởi ở lẽ Vinh, và Nhục nầy mà thôi. Chỉ có những bậc đại anh hùng can đảm, dám nhận thấy cái sai của mình, tùng phục hướng đi đúng của người khác.

Vị Văn Nhân liền tâu rằng:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức, Họ là những bậc đại anh hùng, không những tự chuyển đổi tư duy mạnh mẽ, chiến thắng sự vinh, nhục, lấy dân tộc đại cuộc làm trọng, khuyên can Bệ Hạ xóa bỏ Chủ Nghĩa Độc Tài, Độc Trị Mác Lê, đổi mới tư duy, chuyển sang Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, tự do. Không phải ai cũng làm nổi, phải nói là những bậc đại anh hùng dân tộc. Nhưng không bao giờ tự xưng mình là anh hùng. Những các bậc anh hùng nầy, khuyên Bệ Hạ chuyển đổi sang Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ không phải là đi theo Mỹ, đi theo Pháp, mà tự mình nhận thức con đường của mình đi. Bởi vì những quyền cơ bản con Người không phải của Pháp, hay của Mỹ, mà là Quyền Tạo Hóa ban cho mỗi con Người, như vậy các Trung Thần, cũng như nhân sĩ trí thức cả nước, khuyên Bệ Hạ đi theo quyền năng của Tạo Hóa, mà Mỹ, cũng như Pháp đã đi theo Quyền Năng của Tạo Hóa. Có thể nói Bệ Hạ cùng Họ đi trên một con đường Tư Bản, vì hai chữ Tư Bản không riêng của một nước nào. Mà Tư Bản chỉ là con đường để cho nhân loại đi mà thôi. Vì thế Bệ Hạ cứ an tâm mà chuyển đổi. Không lệ thuộc bắt cứ một nước nào, tất cả chỉ là bè bạn. Không có sự Vinh, sự Nhục ở đây. Vì thế Bệ Hạ cứ đi, theo con đường Bệ Hạ đổi mới lựa chọn, Bệ Hạ vẫn là ông chủ, quyền lực Bệ Hạ vẫn y nguyên, không mất cái gì cả, Bệ Hạ hãy vững niềm tin của chính mình.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Nếu Bệ Hạ đủ đức tin, quyết tâm tôn thờ Quốc Tổ Vua Hùng, sự tôn thờ Quốc Tổ không chỉ thờ nơi đền thờ, mà còn tôn thờ trong các cơ quan Nhà Nước, Quốc Tổ cùng đồng hành theo quan chức nhà nước, đây là điểm mấu chốt cực kỳ quan trọng, mọi tiềm năng huyền diệu, sự đồng hành Quốc Tổ trong các cơ quan Nhà Nước, cũng như phát huy Văn Hóa Cội Nguồn trở thành nền Quốc Đạo dân tộc. Đủ năm quốc: QUỐC TỔ, QUỐC GIỖ, QUỐC LỄ, QUỐC GIÁO, QUỐC ĐẠO. Thì Bệ Hạ đã làm được một việc, mà từ trước tới nay chưa ai làm được. Nền móng độc lập dân tộc đã xây. Bệ Hạ tiến thẳng lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ tự do, nhanh chóng tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng, Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do, thắng lợi một cách an toàn.

Vua Độc Tài toàn trị nghe vị Văn Nhân nói thế liền mừng rỡ hỏi:

   Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do, khác với Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân chủ, tự do khác nhau như thế nào ? Trẫm rất muốn nghe, vì Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền,  Nhân Chủ, tự do, Đại Đồng nghe mến mộ quá.

Vị Văn Nhân tươi cười nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, đại đồng, tự do. Khác với Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do Tư Bản. Là vì Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do, Đại Đồng phải nói là cao hơn Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do Tư Bản đến mấy bậc. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do, không chỉ ở phạm vi hạn hẹp con người Trần Gian nơi Địa Cầu. Mà là ở phạm vi toàn Vũ Trụ, Thiên Đàng, Trần Gian và Địa Phủ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do, chính là Chủ Nghĩa Đại Đồng, Tinh Hoa Đạo Luật Vũ Trụ. Tinh Hoa Đạo Luật Vũ Trụ chính là Văn Hóa Cội Nguồn nằm hết trong năm bộ kinh: THIÊN TẠNG, PHÁP TẠNG, LUẬT TẠNG, MẬT TẠNG, HIẾN TẠNG.

   Hể Bệ Hạ Quyết Tâm tôn thờ Quốc Tổ, thì năm bộ kinh nầy, nó tự tìm đến Bệ Hạ. Bệ Hạ khỏi phải đi tìm đâu xa. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tư do, là Chủ Nghĩa tiến tới rốt ráo không còn nô lệ, không những không còn nô lệ Ngoại Bang, mà còn tiến tới không còn nô lệ Thần Quyền, tiến tới không còn nô lệ Danh Tự, Ngôn Từ, thậm chí không còn nô lệ cả Kiến Thức, tiến tới rốt ráo tự do, đúng với nghĩa Chủ Nhân Vũ Trụ, làm chủ vận mệnh, làm chủ linh hồn, làm chủ cả sanh, lẫn tử.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do là Tinh Hoa của Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do, Tư Bản, như vậy chủ nghĩa đa nguyên, nhân quyền, dân chủ, tự do tư bản ví như cây Tư Bản đã kết quả thành Chủ Nghĩa Đại Đồng, vì vậy muốn tiến lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do Đại Đồng, đương nhiên phải kinh qua Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do Tư Bản. Nhưng điều kiện Nước Việt Nam, có những ưu thế thuận lợi vượt trội, có thể tiến lên cùng một lúc vừa là Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do Tư Bản, vừa là Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do Đại Đồng, vừa có cả cây lẫn quả. Chính là nhờ Địa Long Trái Đất, Địa Linh  Địa Cầu, dân tộc Việt Nam vốn xưa nay có nền Văn Hóa Tiên Rồng, lại có nền Văn Hiến lâu đời Công Bằng, Bình Đẳng, nhưng đã bị vùi dập mất đi. Một dân tộc mang trong mình hai chữ Đồng Bào, Đại Đồng bình đẳng 54 dân tộc, đều là anh em một nhà. Lại hơn hai nghìn năm thường bị tôi luyện trong nô lệ, khao khát Tự Do, khao khát Công Bằng, Bình Đẳng, khao khát Quyền Sống, Quyền Độc Lập, Quyền Tự Chủ, Quyền Tự Do Mưu Cầu Hạnh Phúc, kháo khát Quyền Tự Do Ngôn Luận, Quyền Tự Do Báo Chí, nói chung là Nhân Quyền. Những Quyền cơ bản con Người mà Tạo Hóa đã ban cho đã bị vùi dập dưới thể chế Độc Tài, Độc Trị hàng nghìn năm. Chỉ cần Bệ Hạ xóa bỏ Thể Chế Độc Tài, Độc Trị thì dân tộc Việt Nam tự nó chuyển hóa theo khát vọng của toàn dân, mà bấy lâu nay bị đè nén hơn hai nghìn năm. Tự nó vực dậy hình thành lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do, nhanh chóng tiến lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyên, Nhân Chủ, Tự Do Đại Đồng.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, Tự Do Đại Đồng không phải là chủ nghĩa dựa trên danh từ mà là chủ nghĩa dựa trên hiện thực.

   Ví dụ: Nhân Quyền do đâu mà có ? trả lời là do Quyền Tạo Hóa ban cho mỗi con Người những Quyền bất khả xâm phạm. Như vậy Gốc của Nhân Quyền chính là Quyền Tạo Hóa ban cho Thiên Quyền. Có thể nói Gốc Nhân Quyền chính là Thiên Quyền mới đúng nghĩa, cái Quyền mà Tạo Hóa đã ban cho, những Quyền bất khả xâm phạm. Còn nói về Dân Chủ vốn là cái gốc ở phạm vi nhỏ hẹp của xã hội. Còn nói đến Nhân Chủ là nói đến Con Người  làm chủ tất cả, làm chủ Vũ Trụ, làm chủ Khoa Học, làm chủ Nghệ Thuật, làm chủ Xã Hội, làm chủ Non Sông Tổ Quốc, làm chủ Vận Mệnh, làm chủ Linh Hồn, thậm chí làm chủ cả Sanh, lẫn Tử. Thiên Quyền, Nhân Chủ là cái Quyền làm Chủ tối cao của mỗi con Người, ai cũng như ai, Bình Đẳng. Những Quyền bất khả xâm phạm. Tiến tới Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, Tự Do, Chủ Nghĩa Đại Đồng Là tiến tới mối quan hệ tốt đẹp giữa người với người. Cuộc sống với cuộc sống, không phân biệt Chủng Tộc, Đạo Giáo, Tôn Giáo, Đảng Phái, không phân biệt Giàu, Nghèo, Địa Vị, không Địa Vị, cuộc sống tự do chan hòa bình đẳng.

Nói về Vua Độc Tài Toàn Trị, không những Ý Thức, Nhận Thức chuyển hóa Thành Rồng, mà còn phát tỏa hào quang thấy rõ Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, Tự Do Đại Đồng, Mới chính là Chủ Nghĩa đỉnh cao của nhân loại, không còn Chủ Nghĩa nào cao hơn nữa, Chủ Nghĩa Đại Đồng không thuộc về thành phần nào, giai cấp nào, mà thuộc về tất cả nhân loại con người Toàn Vũ Trụ, ai cũng như ai, bình đẳng. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ Đại Đồng, tự do là Chủ Nghĩa quan hệ tốt đẹp giữa Người và Người. Chủ Nghĩa của đỉnh cao Hiến Định, Đạo Luật, Công Bằng Bình Đẳng. Chủ Nghĩa của Xã Hội Thiên Đàng, cực lạc, Chủ Nghĩa phát huy sức mạnh trí tuệ tối đa con Người, tiến tới Chánh Đẳng, Chánh Giác. Chủ Nghĩa Đạt đến cái Chân, cái Thiện hoàn Mỹ, của xã hội nhân loại con người.

Vua Độc Tài Toàn Trị nhận xét:

   Rào cản lớn của Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, Đại Đồng tự do. Chính là Chủ Nghĩa Vô Thần, Chủ Nghĩa của sự Độc Tài, Độc Trị, vì Chủ Nghĩa Vô Thần làm cho con người tự đánh mất Lương Tâm, tàn bạo độc ác tiến tới không còn Nhân Tính, tất cả đều phải sanh trở về Địa Phủ, chịu hàng vạn năm khốn khổ nơi địa ngục, luân hồi chuyển kiếp, khó mong trở lại làm người được nữa.

Nói về vị Văn Nhân thấy Vua Độc Tài toàn trị trên đầu đã tỏa hào quang, thời lấy làm mừng nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ không còn là vị Vua Độc Tài toàn trị nữa, mà đã trở thành Thánh Chúa Minh Quân, có một không hai trên đời.

Vua Độc Tài toàn trị nói:

   Trẫm đã hiểu tất cả, không nên đi ngược lại quyền Tạo Hóa Thuận Thiên, phát huy Nhân Quyền tiến tới làm chủ Nhân Quyền, thì mới là con đường đi đúng. Phát triển đất nước mới có hiệu quả. Chìa khóa vạn năng đi đến thành công, chính là không đi ngược lại Quyền Tạo Hóa, Thuận Thiên, tiến tới Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do thì sức mạnh nội lực trí huệ toàn dân tộc, phát sanh tác dụng, tự nó giải quyết tất cả mọi khó khăn, kể cả ngoại xâm cũng như bất ổn chính trị.

   Có Nhân Quyền, thì sự cạnh tranh công bằng, bình đẳng của đa nguyên mới có tác dụng, sự canh tranh tiến hóa, không phải sự cạnh tranh hủy diệt. Độc Tài, Độc Trị Xã Hội không có Nhân Quyền, Dân Chủ, tự do, thì mọi rắc rối kinh tế, cũng như tình hình bất ổn chính trị, càng về sau càng trầm trọng.

   Sức mạnh nội lực trí tuệ con Người được phát huy triệt để thì cuộc sống, Pháp Luật, Đạo Luật, Đạo Đức, Nhân Cách đi lần đến hoàn thiện. Xóa bỏ Chủ Nghĩa Độc Tài, Độc Trị, tiến lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, tự do, Chủ Nghĩa Đại Đồng là tránh đi sự mâu thuẫn, xung đột cuộc sống, Giai Cấp, Đảng Phái, Tôn Giáo, Đạo Giáo, Bình Đẳng như trăm loài hoa đua nở, hướng về mùa xuân. Loài hoa nào cũng đẹp và Bình Đẳng. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ, Đại Đồng là Chủ Nghĩa Mật Ngọt tinh hoa của muôn loài Hoa, hợp nhất tuyệt đối không có sự đối lập, chống kháng lẫn nhau.

   Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Đại Đồng, Nhân Chủ Tự Do. Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ, Tự Do. Hai Chủ Nghĩa nầy Tư Bản và Đại Đồng đều có những điểm trùng hợp giống nhau, nhưng Chủ Nghĩa Đa Nguyên Thiên Quyền, Đại Đồng, Nhân Chủ, Tự Do cao hơn mấy bậc, Chủ Nghĩa tối cao Tinh Hoa của Chủ Nghĩa Tư Bản.

   Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Đại Đồng, Nhân Chủ tự do là Chủ Nghĩa Quốc Độ tinh hoa của nền Quốc Đạo Dân Tộc. Chủ Nghĩa của sự rộng lớn toàn thể Nhân Loại, toàn Vũ Trụ đều đi chung trên một con đường Đại Đạo rộng lớn nầy, Đại Đạo Vũ Trụ.

   Trong quá trình tiến lên Chủ Nghĩa Đa Nguyên, Thiên Quyền, Đại Đồng Nhân Chủ tự do. Phải kiên trì mục tiêu Văn Hóa Cội Nguồn, nền Quốc Đạo dân tộc, nền tảng bền vững cho sự Độc Lập, dù cho phát triển đến đâu cũng không đánh mất Văn Hóa Cội Nguồn, thì không rơi vào biến động chính trị, thì thái bình an lạc đời đời.

   Xây dựng nên Dân Chủ, Nhân Quyền vững mạnh. Làm trong sạch bộ máy Nhà Nước hạn chế quan liêu, hách dịch, cửa quyền, tham ô, tham nhũng, sách nhiễu. Nền Dân Chủ, Nhân Quyền là ánh sáng tai mắt, của toàn dân mới xóa tan bóng đêm những căn bệnh quốc nạn xã hội.

   Một dân tộc mà có Quốc Tổ, thì dân tộc đó có thể nói mạnh về đoàn kết. Có mạnh về đoàn kết, đại đoàn kết, thì có thành công, Đại thành công. Tôn thờ Quốc Tổ thì có đại sức mạnh dân tộc, không có việc gì khó, dời sông lấp biển cũng làm nên.

   Thiên Quyền, Nhân Quyền, Nhân Chủ, Dân Chủ tự do là của quý báu nhất của con người. Thực thi Thiên Quyền, Nhân Quyền, Nhân Chủ, Dân Chủ, thì  coi như ổn định tình hình chính trị. Bảo vệ Thiên Quyền, Nhân Quyền, Nhân Chủ, Dân Chủ tôn trọng tự do thì đã thành công trên con đường đổi mới, tiến tới Dân giàu, Nước mạnh, văn minh.

Vị Văn Nhân, nghe Vua Độc Tài toàn trị nói ra hàng loạt những điều giác ngộ như vậy thì khen rằng:

   Bệ Hạ thật sự trở thành Lãnh Tụ anh minh, có thể nói không khác gì Quốc Tổ ngày xưa, thời kỳ chưa có chữ viết, nên không để lại được Kinh Luân thế mà kéo dài độc lập 2701 năm.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Muốn có một đất nước Việt Nam, Dân Giàu, Nước Mạnh, thì phải cần đấu tranh loại bỏ những cái lỗi thời, già cỗi, xơ cứng không còn phù hợp được nữa, tiến tới những cái mới non trẻ. Cũng đã đến lúc Bệ Hạ xóa bỏ Độc Tài, Độc Trị, theo lời khuyên can các bậc Trung Thần, cũng như các Nhân Sĩ trí thức cả nước. Bệ Hạ hãy thả họ ra, Vì Họ là những người yêu nước, là nguyên khí quý hiếm của Quốc Gia, mất đi một người, là mất đi một sức mạnh của Bệ Hạ, mất đi một nhân tài đất nước, là mất đi một trụ cột chống ngoại xâm. Tôn thờ Quốc Tổ đoàn kết dân tộc, là chiến lược giữ vững Chủ Quyền Độc Lập, nhất là tình hình hiện nay, Bệ Hạ phải đương đầu trước một kẻ thù láng giềng lớn mạnh ở bên cạnh Bệ Hạ.

Vua Độc Tài toàn trị, giờ đây như Mặt Trời soi sáng nhân gian, nhìn thấy rõ tất cái lợi, cái hại cả hướng đi đúng, đi sai và nói rằng:

   Chủ Nghĩa Mác Lê không thể nào đem lại sự đoàn kết vĩnh cửu, chỉ là Chủ Nghĩa dấy lên phong trào đấu tranh tạm thời, đoàn kết khi chưa đạt đến mục đích. Khi đạt đến mục đích thì tự nó ta rã. Vì thế Chủ Nghĩa Mác Lê không phải là chủ nghĩa, của sự đoàn kết vĩnh cửu lâu dài. Ví như một số người tìm vàng, khi chưa tìm được vàng, thì chung nhau cùng chí hướng. Nhưng khi tìm được vàng, thì cấu xé thôn tính lẫn nhau, tan rã sự đoàn kết, Trẫm từng hiểu lầm Chủ Nghĩa Mác Lê là chủ nghĩa đoàn kết. Nhưng thật ra chỉ là đoàn kết trong lúc đấu tranh mà thôi, khi kết thúc đấu tranh, cũng chính là lúc đi vào tan rã. Bằng Chứng như Đảng Cộng Sản Liên Xô, Đảng Cộng Sản Nga. Đây cũng là một quy luật tất yếu đời thường, không có gì bí mật, nhưng vì Trẫm bị mê hoặc, nên Trẫm nhìn không ra mà thôi. Sự sụp đỗ của Chủ Nghĩa Mác Lê tại Liên Xô, cũng như tại Nga nơi phát sinh ra Chủ Nghĩa Mác Lê, là một bằng chứng không thể chối cải được. Sự sụp đổ nầy cũng chỉ là một lẽ thường, không có gì là ngạc nhiên cả.

   Trẫm nhớ lại ngày xưa, chỉ cần nói một câu mà hiệu quả của lời nói ấy không thể nào lường được. Lời nói ấy nay cũng đã đi vào lịch sử: CÁC VUA HÙNG CÓ CÔNG DỰNG NƯỚC. THẾ HỆ CON CHÁU CHÚNG TA CÙNG NHAU GIỮ LẤY NƯỚC. Chỉ vì Trẫm nói được câu nói nầy, Trẫm đã tạo lên một sức mạnh đoàn kết dân tộc, đánh thắng những kẻ thù mạnh hơn Trẫm gấp chục lần. Giờ thì Trẫm cũng đã hiểu rõ, ngày xưa Ông Cha Trẫm đâu cần đến Chủ Nghĩa Mác Lê mà vẫn đánh bại được quân thù xâm lược, kế thừa xây dựng lên đất nước Văn Lang hùng mạnh, độc lập kéo dài 2701 năm. Và sau công nguyên Ông Cha Trẫm đánh bại: Tần, Hán, Tống, Mông, Nguyên, Minh, Thanh. Ông Cha Trẫm đâu cần đến Chủ Nghĩa Mác Lê mà chỉ nói như lời Trẫm nói: CÁC VUA HÙNG CÓ CÔNG DỰNG NƯỚC. THẾ HỆ CON CHÁU CHÚNG TA CÙNG NHAU GIỮ LẤY NƯỚC. Câu nói trên là câu Thánh Chú cứu nguy dân tộc. Cứ mỗi lần đất nước lâm nguy là mỗi lần Quốc Tổ sống dậy. Khiến cho con cháu đoàn kết, đánh thắng mọi kẻ thù. Giờ thì Trẫm cũng đã hiểu, không có một Tôn Giáo nào, Đạo Giáo nào, Đảng Phái nào có đủ tư cách tập hợp sức mạnh toàn dân tộc. Mà chỉ có Anh Linh Quốc Tổ Vua Hùng, mới làm nên đoàn kết sự kỳ diệu đó.

Vị Văn Nhân nói:

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ đã nhìn thấy được chân trời mới, và cũng nhìn thấy Mặt Trời Tổ Quốc mọc trên đất nước Việt Nam. Mãi mãi soi sáng cho Dân Tộc Việt Nam. Chỉ cần 16 chữ vàng, thành câu Thánh Chú Bệ Hạ làm theo thì muốn gì được nấy. Đó là:

“DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN, TÔN THỜ QUỐC TỔ ĐOÀN KẾT TOÀN DÂN, PHỤNG SỰ TỔ QUỐC”.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. 16 chữ vàng nầy không chỉ là mục tiêu đoàn kết dân tộc, xây dựng bảo vệ Tổ Quốc, mà còn quyết định vận mệnh của toàn dân tộc, cũng như chiến thắng mọi kẻ thù.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Mỗi một người con Cháu Rồng Tiên, mang trong mình hai chữ Đồng Bào thiêng liêng. Không phân biệt Màu Da, Chủng Tộc, Tôn Giáo, Đạo Giáo, Đảng Phái, Dân Tộc thiểu số, đa số, ai có tài, có Đức thì có quyền Phụng Sự Tổ Quốc, Phụng Sự toàn dân, Tôn Thờ Quốc Tổ.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ thừa kế di chí Tổ Tiên, Quốc Tổ Vua Hùng, chăm lo Phụng Sự Tổ Quốc, Phụng Sự Đồng Bào. Sẵn sàng đối mặt với kẻ thù xâm lược, người chiến sĩ mẫu mực hết lòng vì Tổ Quốc, hết lòng vì Đồng Bào Anh Em. Cho dù Bệ Hạ không muốn làm Vua, nhưng toàn dân không để Bệ Hạ xuống thấp được. Đây cũng là một nguyên lý đời thường xưa nay vẫn thế.

   Muôn Tâu Bệ Hạ. Bệ Hạ đã đạt đến cảnh giới thấu suốt Chánh Giác Vô Sư, không còn ai hơn Bệ Hạ được nữa. Bệ Hạ không những là Vua của dân, là Thầy của dân, cũng là người đại diện tối cao của dân. Bệ Hạ nên hóa thân thành người bình thường, đi khắp đất nước khảo sát tình hình cuộc sống dân chúng một lượt, trước khi quyết định vấn đề hệ trọng của đất nước. Văn Nhân Tôi, chữa bệnh cho Bệ Hạ tới đây, cũng đã cạn lời, cạn thuốc. Xin chào Bệ Hạ, cầu cho Bệ Hạ đạt thành nguyện vọng như ý.

Nói xong Vị Văn Nhân biến mất, trước mặt Vua Độc Tài toàn trị, liền hiện ra Quốc Bảo Chân Kinh Bảy Bộ tựa đề Long Hoa, theo danh từ Hán Nôm, còn danh từ Việt Nam là Rồng Tiên. Hội Long Hoa cũng chính là Hội Rồng Tiên. Vua Độc Tài toàn trị, thường cuối năm mở ra cuộc hội ngộ, hội Tụ Con Cháu  Rồng Tiên trong nước, cũng như ngoài nước mở màng Hội Long Hoa, đồng với nghĩa Hội Tụ Rồng Tiên.

Đến lúc nầy Vua Độc Tài toàn trị, không còn là Vua Độc Tài toàn trị nữa, mà đã chuyển hóa thành Minh Quân Thánh Vương của thời đại mới. Sự già cỗi Độc Tài, Độc Trị biến mất, thay vào đó là sự non trẻ của Tư Tưởng Đa Nguyên, Nhân Quyền, Dân Chủ tự do, và không bao lâu nữa tiến hóa lên Tư Tưởng Đa Nguyên,  Thiên Quyền,  Nhân Chủ Tự Do.

Vua Độc Tài toàn trị, đã lột bỏ tất cả những quan niệm sai lầm, Chủ Nghĩa lỗi thời, thành một con người mới tư tưởng mới, con người của thời đại văn minh, lấy lòng chân thành, đối xử, cảm hóa những tinh thần còn chệch hướng, đi theo gương sáng Quốc Tổ. Xây dựng lên một xã hội Dân Giàu, Nước Mạnh, Tự Do, Dân Chủ, Công Bằng, Bình Đẳng, Nhân Quyền, Văn Minh kéo dài độc lập như thời Quốc Tổ hoặc hơn nữa.

—————————-

Hết phần 7 mời xem tiếp phần 8.

————————————————-

PHẦN 8

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, trước khi đổi mới toàn diện, đưa đất nước tiến lên Chủ Nghĩa Đại Đồng Đa Nguyên, Thiên Quyền, Nhân Chủ ,tự do, liền hóa thân đi khắp ba miền Bắc, Trung, Nam. Tìm hiểu cuộc sống của dân, sau 38 năm thống nhất đất nước.

Một hôm Vua Độc Tài toàn trị vào Nam, tìm hiểu tình hình dân chúng. Nghe nói có rất nhiều gia đình thương tật, do chiến tranh để lại, Vua Độc Tài toàn trị đi qua một khu đất rộng, hình như là đang giải tỏa còn dang dở. Chợt nghe một luồn gió lạnh từ bãi đất rộng thổi tới, như nói rằng ai muốn tìm hiểu nơi đây thời đi vào nhà đá, hỏi ra thì Vua Độc Tài toàn trị mới biết, khu đất rộng nầy, nguyên là khu Làng đang bị giải tỏa, nhưng với đồng tiền đền bù rẻ mạc, dân chúng đi đến chỗ khác không biết làm sao để sống. Vì thế có số làm liều ở lại, thì bị khủng bố trù dập, thậm chí bắt nhốt, dân chúng quá bức xúc suốt ngày đi kiện tụng, nên không làm ăn gì được, thế là cả nhà nước, cũng như dân chúng cả hai đều bất lợi. Nhưng thiệt hại ở dân là nhiều hơn.

Vua Độc Tài toàn trị thở dài xúc động:

   Dân Chúng theo Trẫm giành sự thống nhất để rồi như thế nầy ư.

Vua Độc Tài toàn trị với bao suy nghĩ, đi qua không biết bao nhiêu là xóm Làng vẩn còn nghèo khổ, không biết bao nhiêu là ngôi nhà tạm bợ, đi lạc về miền Tây mà vẫn không hay. Đến khi nghe chó sủa mới giật mình, thì trước mặt đã hiện ra ngôi lều tranh vách nát. Vua Độc Tài toàn trị, không khỏi bồi hồi xúc động khi nhìn thấy hai người thương phế binh, một Già, một Trẻ nâng đỡ dìu dắt lẫn nhau. Bởi vì người Già đã cụt mất một chân, một tay với sự di chuyển hơi khó khăn, nhất là ngôi nhà tranh vách nát không được bằng phẳng. Người Trẻ cụt mất một cánh tay, tuy đi lại dễ dàng hơn người Già, nhưng cũng khó khăn trong công việc.

Sợ người Già gấp ngã người Trẻ la lớn:

   Để Con đỡ kẻo Cha bị té.

Người Già nói:

   Con khỏi lo, Cha đi được mà.

À ra thế! Vua Độc Tài toàn trị, như đã nhận ra Họ là hai cha con. Thì ra đây là một trong hàng vạn gia đình thương phế binh, nghèo khổ khốn cùng.

Vua Độc Tài toàn trị bước tới chào hỏi sau đó thì nói rằng:

   Sao gia đình Bác không nhờ địa phương giúp đỡ.

Người Cha trả lời thay:

   Tôi là thương binh Ngụy. Còn Con Tôi là thương binh cách mạng Cộng Sản. Hai Cha Con tôi đánh nhau ai theo chủ nấy. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là Cha Con máu thịt gắng bó chung sống với nhau, nhìn con tôi thương tật tôi đau lòng lắm.

Người Con rơi nước mắt nói:

   Con còn đau lòng hơn Cha, khi thấy Cha thương tật thế nầy.

Vua Độc Tài toàn trị, nghe hai Cha Con nói với nhau như thế, mà thấm thía cảnh Cha Con rơi vào hoàn cảnh nạn nhân của chiến tranh, chân lý chính nghĩa. Vua Độc Tài Toàn Trị tự hỏi:

   Kết cuộc là thế nầy ư ?

Người Cha nhìn người khách lạ nói:

   Đến lúc nầy Cha Con tôi mới nhận thức được, như thế nào là cuộc chiến tranh phi nghĩa. Ngụy thắng, Cách Mạng thắng, bên nào thắng cũng thế mà thôi, biết bao gia đình rơi vào hoàn cảnh như hai cha con tôi, quả là khốn khổ. Bài học thấm thía nồi da nấu thịt nầy, dù có xuống mồ Cha Con tôi cũng không quên. Hai Cha Con tôi cũng đã quên đi dĩ vãng, làm lại từ đầu chỉ có tình Phụ Tử là bền vững. Vinh Quang là gì khi Cha giết Con, Con giết Cha.

Người con nói:

   Thưa Cha, con đã đốt đi tất cả những bằng khen, cũng như quân hàm chức tước, khi nhìn Cha ra nông nỗi nầy, thì Con mới thấy tội lỗi của mình quá lớn, với cái tội bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu khó mà tha thứ cho được.

Người Cha nói:

   Cái lỗi không phải ở hai Cha Con ta. Mà ở cả hai chế độ, thắng thì xưng Vua, thua cho là Giặc. Xem đi, xét lại Giặc với Vua nào có khác gì nhau. Bên nào thắng cũng gieo ra cảnh nồi da nấu thịt, cũng Độc Tài, Độc Trị, những Quyền cơ bản con Người luôn bị trù dập nào có khác gì nhau. Thôi Con ạ Cộng Sản, Quốc Gia nghĩ cho cùng cũng chỉ là Dân Tộc Việt Nam, mang hai chữ Đồng Bào con cháu Tiên Rồng thiêng liêng. Đồng Bào anh em nồi da nấu thịt, như hai Cha Con ta có khác gì nhau. Nghĩ tới chỉ đau lòng thôi con ạ.

Vua Độc Tài toàn trị, càng thêm thấm thía thầm nghĩ: Ngụy đi theo Mỹ, còn Ta tôn thờ Mác Lê Nga, xem đi, xét lại có khác gì nhau, cả hai đều chạy theo xu thế ngoại bang, biến gia tài của Mẹ thành xương trắng khắp nơi, thương tật, thây phơi khắp chốn, tội lỗi nầy không chỉ Mình Ta gánh vác, mà cũng có phần bên Ngụy. Chỉ có quên đi quá khứ, mới đoàn kết được anh em làm lại từ đầu, như gia đình Cha Con thương phế binh nầy. Giải phóng chấm dứt cảnh nồi da nấu thịt, chỉ có tấm lòng tha thứ, gạt bỏ những việc đã qua, mới mong hàn gắng vết thương lòng.

Vua Độc Tài toàn trị, cảm phục hai Cha Con thương phế binh. Vì tình thương cao cả mà xóa bỏ hận thù. Vua Độc Tài toàn trị, thành tâm dâng lên món quà nhỏ mọn, trao cho hai Cha Con thương phế binh, coi như là chuộc tội với những người thương phế binh Quốc Gia, cũng như Cộng Sản, nạn nhân của hai chế độ.

Sau khi từ biệt hai Cha Con thương phế binh, Vua Độc Tài toàn trị vừa đi, vừa nghĩ: Mỗi loạt đạn hai bên Cộng Sản, Quốc Gia bắn ra, Giặc đâu không thấy, kết cuộc chỉ là Cha bắn Con, Con bắn Cha, nồi da nấu thịt, chính nghĩa của hai bên là nồi da nấu thịt ư ? Nếu thế ? Vinh Quang cái nỗi gì.

Bổng một cơn mưa kéo đến, Vua Độc Tài toàn trị liền vội vã chạy, đến vỉa hè ngôi nhà sang trọng nhiều tầng đụt mưa, lúc ấy từ xa có một Bà Lão cũng vội vã chạy đến vỉa hè đụt mưa, cơn mưa rào xối xả làm cho Bà Lão ướt như chuột lột, có lẽ hơi cảm lạnh Bà Lão có vẻ hơi run.

Vua Độc Tài toàn trị, thấy thương Bà Lão quá, nên làm quen hỏi:

   Nhà Cụ ở gần đây không ?

Bà Lão trả lời:

   Nhà tôi cũng gần đây, mai là ngày giỗ thằng Hai, thằng Năm nên tôi mới đi ra chợ mua một ít đồ về cúng nó. Thật là xui quá gần tới nhà, mà trúng cơn mưa nầy, may thay vỉa hè nhà ông Chủ Tịch Huyện khá rộng, nên tôi cùng ông mới tránh được cơn mưa rào lớn nầy.

Vua Độc Tài toàn trị nhìn ngôi nhà sang trọng tò mò hỏi:

   Ông Chủ Tịch Huyện làm gì mà giàu dữ vậy ?

Bà Lão thưa:

   Ông ở xa nên không biết đó thôi, thời nay quan chức làm ăn khắm khá lắm, nội giải tỏa đền bù cho dân với đồng tiền rẻ mạc, một sào nghe nói đâu có vài triệu, nhưng khi chia lô bán ra tới cả bạc tỉ, không giàu sao được khắp nơi trong huyện nầy, đất chủ tịch chỗ nào không có. Chỉ tội nghiệp cho thằng Ba, thằng Bốn, thằng Sáu của tôi đi theo Cộng Sản hy sinh, chết là hết, nên chẳng được gì, chỉ vài nắm hương đốt cũng không đủ, còn đở hơn thằng Hai, thằng Năm đi theo Ngụy chết thê thảm, không có một đồng mua nhang.

Vua Độc Tài toàn trị như xúc động hỏi Bà Lão:

   Còn ai nữa không ?

Bà Lão nói:

   Chồng tôi chết sớm khi tụi nó còn nhỏ, giờ tụi nó theo ông, theo bà hết rồi chỉ còn lại mình già.

Bà Lão như có dịp để nói liền xổ ra một hơi:  Tình cảnh Anh Em tàn sát lẫn nhau, bên Quốc Gia, bên Cộng Sản, không phải nhà Lão không đâu mà xóm nầy, nhiều nhà cũng có hoàn cảnh như thế.

Vua Độc Tài toàn trị, tò mò muốn biết sự thật bằng nói:

   Tôi có thể đến nhà cụ, viếng thăm vong linh mấy trẻ được không ?

Bà Lão nhìn ông khách lạ sang trọng dễ mến nầy, có vẻ kinh ngạc nhưng rồi cũng nói:

   Nếu ông không chê nhà tôi nghèo khổ, thì Lão Bà tôi mời vậy.

Cơn mưa nào cũng dứt, Bà Lão dẫn người khách mới quen về nhà của mình. Vua Độc Tài toàn trị đi qua mấy khúc quanh, thì tới một ngôi nhà lá trông có vẻ nghèo xơ xác, thì không khỏi xúc động, vì ngoài ngôi nhà nghèo xơ nghèo xác ra, không có gì là đáng giá cả. Bà Cụ vốn đã là đơn chiếc, cảnh vật lại vắng lặng cũng đã nói hộ cho bà, sự đơn chiếc của nỗi cô đơn, cứ kéo dài theo năm tháng. Cũng đúng thôi, cánh cửa kia luôn khép kín, nhưng nào ai thấu hiểu được nỗi đau cô đơn nầy. Bà Lão xô cánh cửa, mời Vua Độc Tài toàn trị vào nhà, gia tài quý hiếm của Bà Lão, không có gì ngoài cái ghế đẩu củ rích để mời khách quý ngồi. Vua Độc Tài toàn trị nhìn khắp căn nhà, như tìm kiếm một vật gì.

Bà Lão như chợt hiểu nói:

   Tôi đã từ chối bà Mẹ anh hùng, vì tôi nghĩ đứa theo Cộng Sản, đứa theo Quốc Gia, sát hại lẫn nhau đau lòng thì có. Chớ Bà Mẹ anh hùng gì, tất cả chúng đều là nạn nhân của hai chế độ.

Vua Độc Tài toàn trị bước vào nhà bà cụ, điều đầu tiên là bị thu hút bởi một cảnh tượng, là năm anh em đều thờ chung trên một bàn thờ. Ba thằng Cộng Sản, hai thằng Quốc Gia.

Vua Độc Tài toàn trị, thắp nén hương cho năm người, là nạn nhân xấu số của chiến tranh, lên tiếng hỏi:

   Sao cụ không lập bàn thờ riêng, một bên Quốc Gia, một bên Cộng Sản.

Bà cụ nói:

   Tôi cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi tôi cầu hồn. Chúng nó về nhập xác Chúng nó nói: Chúng con cùng một mẹ sanh ra, thương yêu nhau lắm, Cộng Sản, Quốc Gia chỉ là trò hề của cuộc thế, khói mây rồi cũng trở về khói mây, chỉ có tình anh em ruột thịt là cao quý hơn cả. Khi chết xuống âm phủ, Chúng nó mới nhận thức được điều nầy, anh em chúng nó là nạn nhân của hai chế độ, nên chúng dặn tôi thờ chúng chung một bàn thờ. Chúng nó mấy đêm trước về báo mộng: Gần ngày giỗ của thằng Hai, thằng Năm, Mẹ sẽ gặp ông khách đặc biệt, đã thức tỉnh giác ngộ lẽ sống chân thật, khi vẫn còn là người tại thế, và chính người đó mới thật sự đem lại chính nghĩa cho Dân Tộc Việt Nam.

Vua Độc Tài toàn trị nghe xong, không khỏi xúc động, liền khấn rằng:

   Hỡi các Anh Linh Hồn Thiên Dân Tộc, hãy phù trợ giúp Trẫm. Trẫm sẽ chuộc tội với non sông Tổ Quốc, làm lại từ đầu. Chấm dứt cảnh anh em nồi da nấu thịt, đồng bào tương tàn, Dân Tộc Việt Nam tự đứng vững trên đôi chân của Người Việt Nam, không còn chạy theo xu thế ngoại bang nữa.

Trước Anh Linh những người đã khuất, Vua Độc Tài toàn trị dâng lên món quà nhỏ, coi như là tạ tội với nạn nhân của hai chế độ, gây ra những bước đi sai lầm của mình. Sự sai lầm không tôn Thờ Quốc Tổ, mà theo ngoại bang, cũng như tôn Thờ ngoại bang. Dẫn đến Anh Em nồi da nấu thịt, tương tàn thê thảm, Bà Cụ nhìn ông khách với lòng biết ơn vô hạn. Với món quà mà vị Khách đã để lại cho Bà, Bà có thể sửa sang lại nhà cửa, cũng như thờ phụng tôn nghiêm những người con của bà, là nạn nhân của hai chế độ.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, từ biệt rời khỏi nhà Bà Lão, đi qua nhiều phố thị cũng như thôn quê khắp Miền Nam, chứng kiến không biết bao nhiêu là cảnh sách nhiễu, hạch sách, cửa quyền, khủng bố, trù dập, đàn áp, tham ô, quan liêu, cường quyền, áp bức, những căn bệnh Quốc Nạn trầm trọng, đã chuyển hóa đi đến giai đoạn di căn ung thư, hết thuốc chữa.

Vua Độc Tài toàn trị, nhớ đến một người bạn thân quen từ thuở nhỏ, phải nói là rất thân, có thể nói sống chết có nhau. Nhưng khi lớn lên mỗi người, mỗi chí hướng, chia làm hai ngã. Vua Độc Tài toàn trị đi theo phòng trào Cộng Sản thế giới, còn người bạn thân tên Tư Dũng đi theo con đường Tư Bản, vào Nam sanh sống 30 tháng 4 năm 75 chế độ Quốc Gia bị sụp đổ, Tư Dũng bị bắt đi cải tạo hơn bảy năm, mới được trở về chung sống với vợ con, chăm lo làm ăn sinh sống. Tuy có giấy bảo lãnh diện HO qua Mỹ, nhưng Tư Dũng không đi, vì một lẽ thường là Tư Dũng yêu non sông đất nước Việt Nam quá, Tư Dũng không muốn xa Người Mẹ Quê Hương, sông nước Cò bay, ruộng đồng bát ngát, núi non trùng điệp nầy. Và Tư Dũng cũng đã quên đi người bạn ấu thơ từ thuở nhỏ, mà Tư Dũng lúc nào cũng tôn kính.

Nói về Vua Độc Tài toàn trị, lúc nầy không còn phân biệt Cộng Sản, Quốc Gia nữa, mà coi người Việt Nam, như là Anh Em một nhà đều sống chung trên Người Mẹ Quê Hương, Dòng Giống Lạc Hồng, con cháu Rồng Tiên. Vua Độc Tài toàn trị, tìm ra nhà người bạn thơ ấu không khó, vì nhà người bạn thơ ấu, nằm ở khu Làng ven ô Thành Phố, nhìn khu vườn người bạn thơ ấu cũng khá rộng, ngôi nhà tuy không đồ sộ nguy nga, như mấy ông tư bản đỏ, nhưng khá rộng rãi, vừa Tây, vừa Ta đẹp mắt muốn nhìn. Đúng là mỗi người, mỗi hoa, mỗi nhà, mỗi cảnh, đều có nét đẹp riêng độc đáo của nó, nhìn ngôi nhà người bạn thời thơ ấu, mang phong cách, nét đẹp riêng bởi trước sân là một Bồng Lai thu gọn, trông đẹp mắt lạ đời, tiếng chó sủa vang lên, làm cho Vua Độc Tài toàn trị như sực tỉnh, mình đến đây tìm người bạn quen.

Bổng có tiếng người quát:

   Mi Lu ngươi sủa ai đó.

Sau tiếng quát, thì người quát cũng xuất hiện, thì ra người vừa quát con chó ấy là một người đứng tuổi trên sáu mươi, với nét quen thuở nào. Vua Độc Tài toàn trị đã nhận ra ngay: Thì ra đây là anh Tư Dũng mà ngày xưa cùng mình thường vui đùa.

Tư Dũng thật lễ độ, nhìn người khách lạ trước cổng, lễ phép thưa:

   Ông khách tìm ai ?

Vua Độc Tài toàn trị biết Tư Dũng không nhận ra mình, liền cười nói:

   Tư Dũng không nhận ra tôi sao! Tôi là Trọng Sang, biệt hiệu bảo thủ, thường chơi với Tư Dũng hồi còn nhỏ. Còn nhớ không ?

Tư Dũng như chợt nhớ ra mừng rỡ:

   Thì ra anh Trọng Sang, biệt hiệu bảo thủ đây mà, anh trông khác quá tôi nhìn kỷ mới nhận ra.

Cổng ngõ vừa mở ra hai anh em ôm nhau, như ôn lại tất cả kỷ niệm thời thơ ấu. Vua độc tài toàn trị được gia đình Tư Dũng tiếp đãi ân cần, còn hơn khách quý.

Vua Độc Tài toàn trị vô cùng cảm động nói:

   Tuy hai anh em ta không cùng chung chí hướng, nhưng đó là chuyện quá khứ, nhưng nay đã khác Cộng Sản, Quốc Gia cũng chỉ là anh em một nhà, cùng chung người Mẹ Quê Hương, một Cội, một Nguồn. Dòng Giống Tiên Rồng, tình dân tộc, nghĩa Đồng Bào còn lớn hơn hai Chế Độ, mà hai chúng ta theo đuổi tôn thờ.

Tư Dũng nghe câu nói đầy thiện chí của Trọng Sang, không khỏi rơi nước mắt. Tư Dũng nói:

   Tôi không rời xa quên hương nầy, cũng bởi vì tôi quá yêu Người Mẹ Quê Hương, cũng như Tình Nghĩa Đồng Bào, anh em Dòng Giống Tiên Rồng. Dù gì đi nữa người Việt Nam, sống với người Việt Nam dễ đồng cảm hơn.

Trọng Sang nói:

   Tôi cũng giống Tư Dũng, anh em mình đồng quan điểm giống nhau, không có chế độ nào, sánh được với tình Anh Em Nghĩa Đồng Bào. Chúng ta đều là con cháu Vua Hùng, chỉ có Quốc Tổ Vua Hùng, là để cho Chúng Ta nương tựa. Chế độ nào cũng sẽ qua, nhưng Quốc Tổ Vua Hùng, dòng giống Tiên Rồng là trường tồn mãi mãi.

Tư Dũng vô cùng sững sốt nói:

   Anh Trọng Sang anh thật sự là con người khác. Con người đổi mới, không còn biệt hiệu bảo thủ như ngày xưa nữa. Anh đã nhìn thấy được Mặt Trời của Đại Việt. Và anh cũng đã nhận thức Một Tổ Quốc không thể có hai Mặt Trời.

Trọng Sang như hiểu ý Tư Dũng, liền nói:

   Anh đừng lo, Chủ Nghĩa Mác Lê không phải là Truyền Thống năm nghìn năm Văn Hiến Của dân tộc tộc Ta. Mác Lê cũng không phải là Quốc Tổ của Dân Tộc Việt Nam, vì thế Việt Nam chỉ có một Mặt Trời là Quốc Tổ Vua Hùng mà thôi.

Tư Dũng nghe được triết lý nầy, liền nắm lấy tay Trọng Sang nghẹn ngào nước mắt tuôn rơi dầm dề rồi nói:

   Nếu biết sớm thế nầy, thì Anh Em mình đâu phải là kẻ thù của nhau.

Trọng Sang nói:

   Trong cuộc sống, không có gì là muộn cả. Chúng Ta hãy làm lại từ đầu. Chúng Ta sống vì Đồng Bào, vì Con Cháu, vì bao thế hệ mai sau. Chỉ cần Chúng Ta quyết tâm đổi mới. Là Chúng Ta đã chuộc lại tất cả lỗi lầm. Anh Tư Dũng quên rồi sao, thuở thơ ấu chúng mình thường nói:  Bảy Đáp bỏ đao thành Phật Địa, nếu Chúng Ta cùng nhau buông bỏ, quên đi cả hai chế độ Độc Tài, Độc Trị, thì Chúng Ta đã trở thành Phật Địa rồi còn gì. Không những hòa giải oán thù của hai Chế Độ gây ra. Mà còn đoàn kết được Người Việt trong nước, cũng như ngoài nước. Một việc làm tốt đẹp như thế tại sao Chúng Ta không làm.

Tư Dũng la lên:

   Tôi đã được sáng mắt ra rồi. Anh Trọng Sang anh quả là Thánh sống, Anh đã làm cho Tôi trở thành con người mới rồi. Con người của thời đại mới, thời đại của Chủ Nghĩa Đại Đồng. Vượt lên trên Chủ Nghĩa Tư Bản, Chủ Nghĩa Cộng Sản, nên hai Anh Em ta mới có sự đoàn tụ như ngày hôm nay.

Trọng Sang nghe Tư Dũng nói đến Chủ Nghĩa Đại Đồng, thì vô cùng kinh ngạc hỏi:

   Anh Tư Dũng cũng biết Chủ Nghĩa Đại Đồng sao ?

Tư Dũng nói:

   Tôi nào đâu có biết Chủ Nghĩa Đại Đồng là gì. Nhưng ngay tại đây, hai Anh Em Chúng Ta kẻ Tư Bản, người Cộng Sản mà ngồi lại với nhau, không bị rào cản của hai Chủ Nghĩa, cũng như hai thể chế Cộng Hòa, Cộng Sản. Hòa hợp thương yêu nhau, đây không phải là Chủ Nghĩa Đại Đồng là gì ? Vì chỉ có Chủ Nghĩa thứ ba, Chủ Nghĩa của sự đoàn kết, nên chúng ta không còn có sự Vinh, sự Nhục ở đây. Anh đã vượt lên trên chủ nghĩa Cộng Sản, thoát ly chủ nghĩa Mác Lê, chế độ Độc Tài, Độc Trị đến với Tư Dũng. Tôi cũng thế đã vượt lên trên Chủ Nghĩa Tư Bản, thoát ly ra khỏi chế độ Cộng Hòa Quốc Gia. Nên hai Anh Em chúng ta, không có sự ngăn cách hòa hợp nhau thành một, đây không phải là Chủ Nghĩa Đại Đồng là gì ?

Trọng Sang cũng sáng mắt lên nói:

   Chúng Ta đến với nhau, là vì chúng ta đã thoát khỏi sự Vinh, sự Nhục, biết vượt lên trên và bỏ qua những bảo thủ sai lầm đã qua. Hướng về tương lai chân trời mới. Cộng Sản, Quốc Gia không ai đúng, cũng không ai sai, nếu nói sai là sai cả hai. Vì chúng ta đã đi những bước đi sai lầm hướng Ngoại, bỏ mất Cội Nguồn, bằng chứng là Chúng Ta không tôn thờ Quốc Tổ trong các cơ quan nhà nước, đây mà một sự sai lầm lớn. HAI CHÚNG TA THƯỜNG NÓI: TRÊN KHẮP THẾ GIỚI KHÔNG NƯỚC NÀO NHƯ NƯỚC VIỆT NAM CHÚNG TA, VÌ NƯỚC VIỆT NAM CÓ QUỐC TỔ. Đã gọi là Quốc Tổ thì sự tôn thờ cũng đi vào đặc biệt, không chỉ tôn thờ nơi Đền Thờ, mà còn phải tôn thờ trong các Cơ Quan Nhà Nước, đó là sự bắt buộc không thể làm khác được. Còn đằng nầy chúng ta làm sai ý nghĩa tôn thờ Quốc Tổ, tôn thờ người xa lạ trong các Cơ Quan Nhà Nước, không tự đứng lên được trên đôi chân của người Việt chúng ta, vì hướng ngoại theo ngoại bang, nên mới dẫn đến nồi da nấu thịt. Nay hai chúng ta biết nhìn lại sự thật, dũng cảm sửa sai, làm lại cuộc đời. Vì chúng ta đã tìm thấy Cội Nguồn. Và chỉ có trở về với Cội Nguồn chúng ta mới xóa bỏ được hận thù, nối lại tình Anh Em bao năm chia cắt.

Trọng Sang cùng Tư Dũng càng mổ xẻ, càng tâm đầu ý hợp, câu chuyện càng về sau, càng sôi nổi. Bổng bị cắt ngang bởi những tiếng la mắng của nhà kế bên:

   Tao đã nói hai đứa Mầy không được đánh nhau, vì hai đứa Mầy cùng một Mẹ sanh ra. Cộng Sản, Quốc Gia cái gì, sở dĩ chúng Mầy có hai người Cha của hai Chế Độ, là vì Tao là nạn nhân của hai Chế Độ đó. Hai cha của hai đứa Mầy bỏ mạng, vì chém giết nhau không phải lỗi của hai người cha chúng Mầy, mà là nạn nhân của hai Chế Độ, Hai đứa Mầy thù nhau cái nỗi gì. Chúng Mầy không hiểu là từ một Mẹ Tao sanh ra sao ? Hãy chấm dứt đánh nhau đi, quên hai chế độ đó đi, nó là con Ma ám ảnh của hận thù, là con Quỉ của sự nồi da nấu thịt. Nếu như hai Anh Em bây muốn sống được bình yên, thì hai đứa Bây hãy tự nhận thức, là hai đứa chúng Bây sanh ra từ một Nguồn, một Cội.

Hai người con như có vẻ sợ hãi thưa với Mẹ:

   Hai con đã biết lỗi, con đã hiểu vì hai Cha Chúng Con, chỉ là nạn nhân của hai Chế Độ. Chính hai Chế Độ mới là kẻ có lỗi với hai cha con.

Người Mẹ nhìn hai con nói:

   Các con ngoan lắm, biết nghe lời Mẹ. Ở đời những kẻ lạc Nguồn, lạc Cội, hai bên đánh nhau, thắng thì xưng Vua, kẻ thua cho là Giặc. Xem đi xét lại Giặc với Vua nào có khác gì. Hai đứa bây cũng thế Chính Nghĩa gì, mà các con phải đấu đá với nhau ?.

Vua Độc Tài toàn trị, như sững sờ trước câu chuyện của nhà kế bên. Tuy câu chuyện đơn giản, nhưng lại phản ảnh một sự việc thâm sâu vô cùng. Vua Độc Tài toàn trị ở lại nhà Tư Dũng chơi mấy hôm, rồi từ biệt người bạn thân, tiếp tục trên bước đường, tìm sự thật của cuộc đời. Vua Độc Tài toàn trị như người mộng du, đi hết nơi nầy đến nơi khác. Đi đến đâu cũng thấy nhà tù, trại giam, trại cải tạo, phải nói là cùng khắp đất nước.

Vua Độc Tài toàn trị hỏi thăm những Người thăm nuôi:

   Những người ở tù là ai ? Sao mà nhiều đến thế ?

Những người thăm nuôi trả lời:

   Có lẽ ông là người sống ở nước ngoài, về thăm quê hương nên không biết đó thôi. Những người ở tù, họ từng là đồng chí đồng đội Cọng Sản với nhau. Vì bất đồng ý kiến với nhau, kẻ đòi đổi mới, người cố bảo thủ, dẫn đến lập mưu, lập kế, bè phái hại nhau. Bè phái mạnh bỏ tù bè phái yếu, Cộng Sản lắm mưu nhiều kế, hại Cộng Sản ngay thẳng, trung trực, tàn sát lẫn nhau nào có ai vào đó đâu. Thời buổi nầy là thời buổi nhà tù, nên nhà tù mọc lên như nấm. Mỗi ngày một thêm rộng lớn, kiên cố vô cùng, đó là nói chuyện trong tù. Còn ngoài đời thì các quan chức tranh danh, đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau dữ lắm. Cũng chẳng khối người đồng chí, đồng đội tan nhà nát cửa, thề thốt, sát phạt, tiêu diệt lẫn nhau, vũ khí của sự tiêu diệt anh em đồng chí lẫn nhau nầy, là tự đặc ra cho nhiều đạo luật giết nhau cho dễ, hàng loạt doanh nghiệp thi nhau sụp đổ, cũng bởi vì cạnh tranh theo kiểu độc tài, độc trị, xin cho, mất công bằng, bình đẳng tạo ra. Đáng thương nhất là những bậc Trung Thần, Nhân Sĩ Trí Thức, vì muốn tốt đẹp cho non sông Tổ Quốc, kiến nghị lên Vua Độc Tài toàn trị bằng những lời tốt đẹp, lại phải đi vào nhà lao. Nhà Vua Độc Tài toàn trị ác quá. Không biết phân biệt trắng, đen gì cả. Chỉ biết cho mình, không lo cho non sông Tổ Quốc gì cả. Để cho Tàu Cộng  cướp lần đất đai, biển đảo, hể ai nói ra liền bị ở tù. Nên nhà tù nào, nhà tù nấy mới đông người như thế.

Vua Độc Tài toàn trị, nghe xong liền thở dài: Quả thật là Ta đã có lỗi, Ta sẽ xóa bỏ những nhà tù đầy tội lỗi kia. Có lẽ Chủ Nghĩa Mác Lê có vấn đề. Nên mới tạo ra cảnh đồng chí, đồng đội tương tàn với nhau như thế nầy. Thê thảm quá. Thể thảm quá, tất cả cũng chỉ là nạn nhân của Chủ Nghĩa Mác Lê thể chế Độc Tài, Độc Trị. Phải chuyển đổi gấp, kẻo không còn kịp. Máu lửa Việt Nam, lại tiếp tục bùng lên tương tàn thảm khốc. Ôi Việt Nam, Ôi Người Mẹ Quê Hương. Ôi Quốc Tổ Vua Hùng hãy phù hộ cho sự chuyển đổi thành công, an toàn, và thái bình Độc Lập muôn năm.

Nói về người Mẹ Quê Hương, đã đi xa một thời gian, trở về thăm con cái, thấy ba người con Bắc, Trung, Nam lên màu thay da đổi thịt. Đứa nào cũng giàu lên thấy rõ. Ngành du lịch từ Nam đến Bắc, khách Năm Châu lớp lớp đến chơi. Đường sá ngang dọc rộng đẹp làm sao, như bàn cờ, từ miền xuôi cho đến miền ngược.

Người Mẹ Quê Hương thầm khen:

   Chúng nó tài quá, biết phát huy tiềm năng nội lực. Tiềm năng thế mạnh du lịch. Tiềm năng địa lợi, trung tâm giao dịch, xuất nhập hàng hóa nhất thế giới. Tiềm năng phục vụ Văn Hóa. Phục vụ thể dục thể thao, văn nghệ, ẩm thực thuộc hàng bậc nhất. Nhất là sự khôn khéo hòa mình, đoàn kết khắp Năm Châu. Con cháu ba đứa nó hơn 90 triệu, đứa nào cũng có quyền, đứa nào cũng được tự do. Nên tiềm năng nội lực trí tuệ phát triển khủng khiếp. Phải nói ba đứa chúng nó là tuyệt vời. Với tốc độ phát triển nầy thì không bao lâu nữa theo kịp Nước Nhật, chẳng kém gì các nước văn minh Phương Tây, phải nói là ba đứa con Bắc, Trung, Nam của Ta tài tình quá. Đáng khen quá.  Đáng khen hơn nữa, là ba Chúng Nó biết cách tôn thờ Quốc Tổ. Không phải chỉ tôn thờ Quốc Tổ nơi đền thờ, mà còn biết tôn thờ trong các Cơ Quan Nhà Nước. Nên chẳng có con Ma, con Quỉ nào dám đến gần làm hại Chúng Nó. Con cháu Chúng Nó cạnh tranh phát triển với tốc độ chóng mặt, thế mà không thấy một nhà tù nào cả. Tài tình hết chỗ chê, có lẽ ba đứa nó đã đạt đến cảnh giới tuân thủ Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp cạnh tranh công bằng, bình đẳng. Cũng như Quyền Dân Chủ, Nhân Quyền được thực thi tối đa. Tam Quyền phân lập, kiểm soát lẫn nhau, nên mới ổn định tình hình chính trị như thế nầy. Thế là Ta không còn lo lắng gì nữa, an tâm mà đi chu du khắp cùng Vũ Trụ.

Người Mẹ Quê Hương nở nụ cười toại nguyện, tiếp tục hành trình du lịch khắp hư không.

KẾT THÚC CÂU CHUYỆN.