


ĐỨC THẦY NHÂN THẬP CHỈ RÕ NGUỒN GỐC TAM MUỘI CHÂN NHƯ, TAM QUYỀN PHÂN LẬP VÀ CHÌA KHOÁ KHAI MỞ ĐẠO TRỊ QUỐC

ĐIÊN KHÙNG
ĐIÊN KHÙNG Tu mà tu mãi, vẫn tu mù Lương Tâm quên lãng. Lạc đường tu Chạy theo sắc tướng, đường mộng ảo Càng cầu

SỰ ĐỜI
SỰ ĐỜI Người khôn ai lại, chống Cội Nguồn Chỉ kẻ tâm thần, hổn láo buông Buông lời vô lễ, gieo nghiệp ác Để rồi

TÀ CHÍNH HAI ĐÀNG
TÀ CHÍNH HAI ĐÀNG Cùng Nguồn cùng Cội, cùng Cha Ông Người tôn, kẻ phá khác nhau xa Kẻ tà người chánh, chia hai lối

KHẨU XÀ TÂM QUỶ
KHẨU XÀ TÂM QUỶ Tu mù tu hú, tu cuồng ngông Chạy theo ngoại đạo bỏ Cha Ông Lên giọng dạy đời, đồ con ếch

SAO LẠI THẾ
SAO LẠI THẾ Người Việt Nam Sao lại phỉ báng Cội Nguồn Việt Nam Người nói rõ Cha Ông Khuyên con cháu Tôn kính Tổ

CHẲNG RA GÌ
CHẲNG RA GÌ Ý chẳng ra gì, ý tanh hôi Ứng ngôn phát khẩu, bạc như vôi Thân hành bất chính, phá Tiên Tổ Ác

ĐỊA NGỤC PHẢI SA
ĐỊA NGỤC PHẢI SA Nào ai có biết, Tạo Hóa ở đâu Nào hay Tạo Hóa, ở trên đầu Một niệm nói ra, đều ứng

TRÁNH HỌA ĐƯỢC SAO
TRÁNH HỌA ĐƯỢC SAO Chống phá Cha Ông, dễ chi nào Tự mình đọa xuống, cảnh âm tào Chửi ai không chửi, chửi Tiên Tổ

LÀ CON CHÁU
LÀ CON CHÁU Là con cháu, Cội Nguồn luôn nhớ Mãi đừng quên, Nguốn Gốc Cha Ông Tôn thờ gìn giữ sớm hôm Tỏ lòng

TAI HỌA NHIỀU ĐỜI
TAI HỌA NHIỀU ĐỜI Xem thường Ông Tổ dựng non Đi vào phản phúc, cháu con tàn đời Xem thường Nguồn Cội chính mình Không

KHÔNG RA CON NGƯỜI
KHÔNG RA CON NGƯỜI Người xuống trần, người truyền Thiên Ý Khắp đất trời, nào có ai hơn Thế mà cũng lắm kẻ ngu Nói

TÂM QUỶ TÂM MA
TÂM QUỶ TÂM MA Khéo vẻ khéo vời, khéo sủa tru Sủa đi sủa lại, rõ đường ngu Sủa Cha sủa Ông, đồ phản chủ

NÓI XÀM NÓI BẬY CHẲNG AI NGHE
NÓI XÀM NÓI BẬY CHẲNG AI NGHE Nói xàm nói bậy, chẳng ai nghe Tổn phước tổn đức, gánh họa tai Nói xàm nói bậy,

CHÚ GIẢI TIỀN THÂN DI LẶC
CHÚ GIẢI TIỀN THÂN DI LẶC 1- Quốc Tổ lâm phàm, hiện thân Di Lặc, phơi bày tất cả, hình trần nhưng không truồng. Vì

AI ĐỌA XUỐNG ĐỊA NGỤC
AI ĐỌA XUỐNG ĐỊA NGỤC Thiên đàng địa ngục, ai tạo ra Chính là Thiên Luật, Đấng Trời Cha Nào đâu có phải là Phật

BẤT NHÂN
BẤT NHÂN Ai dựng non sông, cho ngươi ở Ai giữ non sông, mấy nghìn năm Ai đổ máu xương, xây dựng nước Ăn quả

TÀ MA NGOẠI ĐẠO
TÀ MA NGOẠI ĐẠO Phản Tổ phản Tiên, chính là Tà Phản Nguồn phản Cội, chính là Ma Khẩu Phật tâm xà, là như thế

SẮC LỆNH CHA TRỜI
SẮC LỆNH CHA TRỜI Đời Tân Dân Thánh Đức, chính là đời Thương Ngơn Đại Đạo Thánh Đức. Đạo Lập ra đời, đi vào Tam

CHÚ GIẢI THÂN TRẦN QUỐC TỔ
CHÚ GIẢI THÂN TRẦN QUỐC TỔ 1- Thân trần Quốc Tổ, có chủ ý riêng, không dính dáng gì đến Phật Giáo, vì Quốc Tổ

BÀY ĐẶT
BÀY ĐẶT Bày đặt đạo nầy hơn đạo kia Chia bè chia phái, mãi rẽ chia Hơn thua chấp pháp, cùng chấp tướng Chạy theo
KIẾP CON NGƯỜI
KIẾP CON NGƯỜI Trời đất sanh ra, kiếp con người Phải hiểu thiên luật, đạo cùng đời Đời sao đạo vậy, cùng một luật Mất

LÁO KHOÁC
LÁO KHOÁC Quyền gì bình luận, đạo Cha Ông Một bên Tiên Tổ, bên non sông Tử thuở dựng non, nên đại nghiệp Trải mấy

CÁI ĐẦN MUÔN THUỞ
CÁI ĐẦN MUÔN THUỞ Dăm ba câu kệ, tưởng hơn đời Té ra một lũ, không ra gì Cội bỏ mà cho, rằng có trí

MIỄN BÀN
MIỄN BÀN Cội Nguồn đại đạo, đạo Tổ Tông Cái đạo tối cao, đạo Cha Ông Chỉ có cháu con, người thừa kế Luận bàn
MÊ MÃI VẪN MÊ
MÊ MÃI VẪN MÊ Cái mê, mê mãi vẫn còn mê Tâm không đâu có, cái chi nề Ý mà chẳng có, thường trần trụi

THẬT TƯỚNG HẠNH THIỀN
THẬT TƯỚNG HẠNH THIỀN Trần là ở trần, có truồng đâu Sự thật bày ra, rõ đuôi đầu Cái thân thật tướng, đều lộ rõ

BÀY ĐẶC
BÀY ĐẶC Bày đặc Đạo kia đạo nọ, hơn đạo nhà Đạo nào, cũng từ lương tâm ra Đạo nào cũng theo, nền đạo luật

PHẢI BIẾT AI NGỤ AI CHÍNH
PHẢI BIẾT AI NGỤ AI CHÍNH Chỉ có Văn Hóa Cội Nguồn Là nền Quốc Đạo chính thống Từ thời khai nước dựng non Quốc

NGHE CHO RÕ
NGHE CHO RÕ Ngoại Đạo Là Đạo cư ngụ Trên đất nước Việt Nam Đáng lý ra Phải biết tôn kính Cha Ông Người khai