DẠI VÀ KHÔN
Đã đến rồi đi, những linh hồn
Về đâu nầy hỡi, dại và khôn
Thiên đàng địa phủ, vui và khổ
Ác đã chọn rồi, hồn vùi chôn
Vào nơi địa ngục, hồn chết dở
Đầu trâu mặt ngựa, chúng chém đâm
Chết đi sống lại, hàng vạn kiếp
Vui khổ do ta, dại với khôn
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————-
