THUỐC NÀO BỆNH NẤY
ĐƯA NHẦM THUỐC, KHÔNG NHỮNG KHÔNG TRỊ ĐƯỢC BỆNH MÀ CÒN PHẢN TÁC DỤNG, QUA CÂU CHUYỆN SAU ĐÂY SẼ PHẢN ẢNH RÕ ĐIỀU ĐÓ.
Ngày xưa có một vị Tôn Sư Đại Trí nổi tiếng thuyết pháp rất hay. Chiêu ruột của Tôn Sư là truyền dạy Buông Xả Buông Bỏ. Chiêu pháp cao nhất trong đường tu.
Một hôm Tôn Sư Đại Trí ghé thăm Tôn Sư Đại Giác đàm đạo. Tôn Sư Đại Trí nói tu hành đạt đến đỉnh cao chính là sự Buông Bỏ, Buông Xả.
Tôn Sư Đại Giác nghe xong liền hỏi, liều thuốc Buông Bỏ Buông Xả nầy dùng để chữa trị cho thành phần có bệnh. Còn thành phần đã hết bệnh thời dùng nó để mà làm gì có khi làm hại nữa là khác, vì phản tác dụng.
Tôn Sư Đại Trí nghe xong lấy làm ngơ ngác, hỏi lại Đại Giác Tôn Sư, Tôn Sư nói thế là sao? Không lẽ lời Phật dạy là sai? Đại Giác Tôn Sư nói Phật dạy không sai, nhưng sai là do người sử dụng thuốc không đúng chỗ thành phần có bệnh và đã hết bệnh.
Liều thuốc Buông Bỏ Buông Xả nầy chỉ dùng cho những thành phần còn mang bệnh Mê Buông Bỏ cái mê Buông Xả cái mê, Buông Xả Buông Bỏ phiền não, Buông Bỏ cái ác, Buông Xả cái ác.
Còn những người không còn Mê trở thành giác, không còn phiền não chỉ có lòng Từ Bi. Trong Tâm toàn là Thiện Tánh. Nên liều thuốc Buông Bỏ Buông Xả không cần dùng đến nữa. Dùng nữa sẽ phản tác dụng. Không lẽ Buông Bỏ, Buông Xả sự Giác Ngộ, cũng như Buông Bỏ Buông Xả lòng Từ Bi thời còn gì phước báu của Chân Tâm. Hơn nữa Lương Tâm, trong Chân Tâm toàn là chủng tánh đà la ni Thiên Tánh tự nhiên vũ trụ. Buông Bỏ, Buông Xả thế nào được. Đánh mất Lương Tâm là đi vào tối Mê ngay. Liều thuốc Buông Bỏ Buông Xả không thể dùng cho người Giác Ngộ, đầy lòng Từ Bi, sống theo Lương Tâm. Mà chỉ dùng cho người còn Mê, người đầy phiền não, người mang nhiều ác tánh trong tâm.
Tôn Sư Đại Trí, đem thuốc Buông Bỏ Buông Xả cho tôi uống, không phải dùng thuốc sai chỗ không đúng bệnh rồi sao. Nếu tôi mà Uống vào Buông Bỏ Buông Xả tất cả thời còn chi là sự Giác Ngộ cũng như đức tánh Từ Bi trong Lương Tâm.
Không có bệnh Mê, không có bệnh ác, không có bệnh phiền não. Uống thuốc Buông Bỏ Buông xả để mà làm gì đi đến phản tác dụng tai hại biết dường nào.
Tôn Sư Đại Trí nghe xong liền tỉnh ngộ bái phục. liền nói đúng bệnh đã hết, thời thuốc không cần nữa. Nếu dùng nữa phản tác dụng tai hại vô cùng.
Tôn Sư Đại Giác nói, những gì Phật dạy chỉ là liều thuốc phương tiện trị bệnh. Bệnh hết thời liều thuốc phương tiện không cần dùng đến nữa. Hiểu được như thế liền ra khỏi kiến chấp, Vọng Chấp đi vào Đại Giác Ngộ. Đi đến an vui tự tại.
Tóm lại: Lời Phật dạy lập ra những liều thuốc phương tiện, thuốc nào bệnh nấy. Bệnh hết thời thuốc cũng vứt không dùng đến nữa. Hiểu được như thế liền ra khỏi kiến chấp vọng chấp đi vào Đại Giác Ngộ, đi đến an vui tự tại.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————————-