TU NHÂN TÍCH ĐỨC
CÁI GỐC CỦA SỰ GIÀU SANG
– Bước ra khỏi vòng xoáy Tiền Tài Danh Lợi, không phải là chúng Ta bỏ đi sự giàu sang tiền tài danh lợi của mình. Mà là tiết kiệm phước đức của mình, xài mãi sự giàu sang cũng hết phước đức.
– Để bồi đắp thêm sự giàu sang danh lợi, bằng cách tích lũy thêm nhiều phúc đức, lội ngược dòng không chạy theo tiền tài, danh lợi. Mà còn đem tiền tài, danh lợi đem ra bố thí, tu nhân tích đức đi vào Chân Thiện, Cứu Vớt Phổ Độ nhân loại. Nhân Đức đã lớn thời Tiền Tài, Danh Lợi cũng lớn theo tự đến với mình, không những ở kiếp nầy mà còn nhiều kiếp tới. Có thể nói giàu không ai bằng, danh lợi không ai kịp.
– Vì thế, những vị Thánh Hiền thời xưa, khi Giác Ngộ, họ bỏ cả vương quốc. Vì Vương Quốc chỉ là cái bóng của phước đức sanh ra mà thôi. Khi hết phước đức rồi, thời cái bóng Vương Quốc ấy cũng biến mất. Nên các bậc Giác Ngộ, tìm cách giữ lấy Thiện Đức hơn là giữ lấy Vương Quốc. Thiện Đức nhiều thời làm Vua làm chúa mãi mãi. Nên nói không sợ mất ngôi Vua mà chỉ sợ không còn phúc đức. Còn rừng thời còn củi để đốt, rừng hết thời một cây củi kiếm cũng không ra lấy đâu đốt. Còn Phúc, còn Đức, thời cái giàu, cái sang, cái danh, cái lợi tự có. Phúc Đức hết rồi thời tiền tài, danh lợi biến mất, thay vào đó là tai họa triền miên.
– Tóm Lại : Người giác Ngộ, họ luôn tìm sự Giàu Sang Danh Lợi, không phải là chạy theo Tiền Tài Vật Chất Danh Lợi. Mà chạy theo làm thật nhiều Công Đức, độ cho thật nhiều Nhân Loại. Liền có Vương Quốc trên các cõi trời. Giàu có hơn cõi trần gian vạn ức lần. Thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa đi vào bất tử.
– Như vậy người Giác Ngộ không phải là Họ bỏ sự giàu sang Tiền Tài, Danh Lợi. Vì họ biết Tiền Tài, Danh Lợi chỉ là cái bóng của Phước Đức mà thôi. Phước Đức hết thời Tiền Tài, Danh Lợi cũng mất. Nên Họ chuyển sang tìm cái máy in ra Tiền Bạc, cái gốc sanh ra tiền bạc. Không chạy theo tiền, bạc danh lợi.
– Cái Gốc sanh ra Tiền Tài, Danh Lợi chính là Thiện Đức. Có Thiện Đức thời sự Giàu Sang và Danh Lợi không muốn cũng có. Nên có câu “Của Phi Nghĩa nào có bền lâu. Ở cho có Đức Giàu sang mới bền” Dại, Khôn, Mê, Sáng là ở chỗ nầy.
– Người đi tìm bắt lấy hình, người chạy theo tìm bắt bóng. Người có đức thời mãi mãi có danh, có lợi, sống trên sung sướng của sự giàu sang, không cần tìm kiếm. Người chạy theo tiền tài danh lợi giàu sang, ra công tận sức cũng chỉ là đi tìm cái bóng của sự giàu sang. Không có phước đức thời không thể nào giữ được sự giàu sang ấy. Người chạy theo sự giàu sang, danh lợi chỉ đi vào bắt bóng giàu sang danh lợi chỉ là ảo mộng mà thôi.
– Những người đạo đức lớn, tu hành cao, nhưng họ lại rất nghèo khổ là vì tâm nguyện của họ ở kiếp trước, không muốn tiêu xài phước đức nên họ nghèo sống đủ ăn không có của, tiếp tục tu hành tích lũy phước đức – Để về sau những kiếp tới Họ làm bá chủ của sự giàu sang danh lợi đấy thôi. Gặp người nầy thời nên cúng dường để chia bớt phước báu sự giàu sang của họ cho mình. Bằng cách cúng dường cho họ. Vừa có Đức vì giúp họ vượt qua khó khăn trong cuộc sống, vừa chia bớt sự giàu có phước báu của Họ cho tương lai của mình. Ý nghĩa của sự bố thí cúng dường là như vậy.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————————-