LẤY LẠI UY LỰC BẢN SẮC DÂN TỘC

LẤY LẠI UY LỰC BẢN SẮC DÂN TỘC

Cội Nguồn Dân Tộc, truyền thống anh linh dựng nước giữ nước, như một Định Luật Hiển Nhiên chân lý vĩnh cửu. Nối tiếp qua nhiều triều đại, thời đại. Thời đại nào cũng hướng tới sứ mệnh cao cả. Giữ gìn Độc Lập đi đến văn minh Dân giàu nước mạnh. Tạo lên những khoảnh khắc làm nên lịch sử hào hùng của Dân Tộc.
– Nhìn lại những chặn đường lịch sử đã qua, từng thời kỳ giai đoạn lịch sử.
– Giai đoạn lịch sử nào tưởng nghĩ về Cội Nguồn không quên Ông Cha, thời giai đoạn lịch sử đó thái bình thịnh trị an vui hạnh phúc ít chiến tranh loạn lạc xảy ra.
– Giai đoạn lịch sử nào quên Cội bỏ Nguồn, không những thiên tai khắp nghiệt, dịch bệnh tràn lan. Mà còn chiến tranh loạn lạc, nồi da nấu thịt anh em tương tàn. Lệ thuộc ngoại Bang dẫn tới Nô Lệ. Khổ chồng lên khổ, họa chồng lên họa không sao kể xiết.
– Trải qua mấy nghìn năm non sống đất nước lúc thịnh lúc suy. Nhất là những nghìn năm Văn Hóa Cội Nguồn đi vào thất truyền. Bóng u minh bao trùm lấy con cháu Tiên Rồng. Ném đủ mùi tai họa, Ngậm đắng nuốt cay thảm cảnh nô lệ.
– Đổ bao xương máu giành lại Độc Lập, nhưng lại đi vào nồi da nấu thịt, anh em tương tàn. Hận thù chống chất. Ngọn đèn chính nghĩa leo lét trước những ngọn gió xâm lăng.
– May thay Văn Hóa Cội Nguồn xuất hiện ra đời làm sống dậy tinh thần đoàn kết Dân Tộc, sống dậy lòng yêu thương đùm bọc lẫn nhau, Ngăn chặn chiến tranh. Giữ vững Độc Lập. Xóa tan rơi vào cảnh Nô Lệ. Dựng dậy Hồn Thiên Dân Tộc. Tạo lên sức mạnh nội lực, vốn có từ hàng nghìn năm qua.
– Sự bỏ Cội bỏ Nguồn dù cho theo Tôn Giáo Đạo Giáo nào cũng tự đưa mình đến chỗ chết. Đánh mất Tự Do, dọn mình cho sự Nô Lệ. ngoại Bang.
– Sự đen tối non sông đất nước, chính là sự bắt đầu rời bỏ Cội Nguồn đi đến Gốc. Đã mất Gốc đương nhiên cành khô ngọn héo, tả tơi hoa lá như một định luật tự nhiên.
– Từ xa xưa tới nay có Tôn Giáo Đạo Giáo nào đứng lên đoàn kết Dân Tộc, thành lập Chính Quyền đánh đuổi ngoại xâm bảo vệ non sông đất nước.
– Mà chỉ là Lòng Trung Quân Ái Quốc của toàn Dân. Đoàn kết đứng lên chống ngoại xâm, giữ vững bên cương lãnh thổ. Các Tôn Giáo, Đạo Giáo chỉ được phép hoạt động dưới quyền lãnh đạo của Chính Quyền. Chính Quyền cho phép thời hoạt động không cho phép thời loại bỏ. Nếu thấy Tôn Giáo Đạo Giáo đó có hại cho Dân Tộc.
– Từ xưa đến nay luôn là vậy dù ở thời đại nào, Dân là Chủ của đất nước không phải Tôn Giáo Đạo Giáo nào cả. Như một Định Luật Hiển Nhiên.
– Chỉ có trường hợp duy nhất là người lên nắm chính quyền nhất thời người của Tôn Giáo, Đạo Giáo nhưng không lâu. Vì sao lại nói như vậy. ( Vì làm quan nhất thời, làm Dân vạn đại) người lên nắm Chính Quyền đó thuộc Tôn Giáo Đạo Giáo bao che cho Tôn Giáo. Đạo Giáo của Họ. Làm mất cân bằng xã hội, sự sống bình đẳng của Dân Tộc.
– Cũng vì sự tranh quyền Của Các thế lực. Đảng Phái, Bè Phái, Tôn Giáo Đạo Giáo dẫn đến đất nước chia năm xẻ bảy đánh mất cơ Bản sự đoàn kết, cũng như Độc Lập Dân Tộc. Nội Lực Dân Tộc suy yếu, dẫn đến Nô Lệ là chuyện bình thường. Khổ chống lên khổ, họa chồng lên họa khóc đất kêu trời. Đất Trời nào cứu Nhân đã loạn thời kết quả tai ương khốn khổ vậy.
– Tóm Lại: Văn Hóa Cội Nguồn ra đời chấn hưng lại Bản Sắc Dân Tộc. Trở thành nền Quốc Đạo Dân Tộc. Tôn Thờ Nguồn Cội. Lấy lại nội lực vốn sẵn có từ khi dựng nước. Đưa Dân Tộc đến bờ vinh quang. Giải thoát tất cả mọi Nô Lệ. Đi đến Tự Do, Công Bằng Bình Đẳng Xã Hội. Nhân Quyền, Dân Chủ Văn Minh.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————————–

Leave a Reply