TỈNH ĐI THÔI
Xa Nguồn xa Cội, tưởng mình Tiên
Nào hay, càng thấy những ưu phiền
Càng tu càng khổ, càng bít lối
Tưởng mình chứng đắc, hóa ra điên
Tiến thoái lưỡng nan, tâm cầu mãi
Rước toàn phiền não, sống chẳng yên
Tìm xuân, xuân chẳng thấy đâu nữa
Thấy đời vô vị, thở với than
Họa đến triền miên như cơm bửa
Được gì lạc Cội, tự nát tan
Tỉnh đi mất Gốc, đời khốn khổ
Tu vô lượng kiếp, khó bình an
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-