TA MÃI LÀ TA
Mình Ta cô độc, giữa đường đời
Nhưng không vì thế, mà chơi vơi
Cốt cách hoa sen, trong bùn đất
Chẳng nhiễm bụi trần, sạch cái tôi
Cũng bề cũng bộn, là vì nước
Lấy đó làm vui, bớt đơn côi
Trăm năm, một cõi đời còn mất
Hồn đến hồn đi, hồn dạo chơi
Mượn thân phải trả, âu là thế
Ta mãi là Ta, vẫn thế thôi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————————-