ĐỈNH CAO ĐẠO ĐỜI Ta đi người nhớ người thương Ta về chịu cả trăm đường gian nan Thế gian trần tục thế gian Cõi
ĐỈNH CAO ĐẠO ĐỜI Ta đi người nhớ người thương Ta về chịu cả trăm đường gian nan Thế gian trần tục thế gian Cõi
SẮP LẶN NON XA Mặt trời sắp lặn non xa Để bao thương nhớ khắp là thế gian Trong lòng non nước, nước non Nỗi
HẾT MONG VỀ TRỜI Tiên với phàm, cũng con người trần tục Phật với Chúa, cũng xác thịt phàm trần Khác nhau ở chỗ giác
SAI LẦM LẠC LỐI Tu hành tu mãi, chẳng đến đâu Lẫn quẫn sa chân mãi với sầu Phước chẳng thấy đâu, thêm tai họa
GIÁC NGỘ NHẬN RA Bổng nhiên giác ngộ nhận ra Trần gian cõi tạm đến đi lẽ thường Đời người chớp mắt qua liền Bận
CÒN CHI ĐÂU Cội Nguồn ôi chí quý Anh nở bỏ đi rồi Lòng em buồn tiếc nối Kiếp bọt bèo nổi trôi Anh xa