ĐÔI CÁNH TIÊN RỒNG Năm nghìn năm, nào phải mới đây Nước non, non nước, đất trời mây Cũng người Nam Việt, vầng trán rộng
ĐÔI CÁNH TIÊN RỒNG Năm nghìn năm, nào phải mới đây Nước non, non nước, đất trời mây Cũng người Nam Việt, vầng trán rộng
MUÔN ĐỜI HÙNG ANH Dân tộc Việt Nam Con cháu Rồng Tiên Từ thuở dựng non Trải bao lớp lớp Cha Ông Giữ gìn đất
KHÔNG CÒN CON ĐƯỜNG NÀO KHÁC HƠN Muốn cứu vãn tình thế lâm nguy đất nước, không còn con đường nào khác hơn. Là toàn
VÀO THUỞ ẤY Vào thuở ấy, tôi nào có hiểu Mãi chạy theo, bao kẻ lạc Nguồn Ôi cuộc đời sình lầy lam lũ Tưởng
NHẬN THỨC, HÀNH ĐỘNG NON KÉM Dân có Nguồn Cội là cái Gốc của Dân, chưa đụng đến cái Gốc của Dân sao biết Dân
CON ƠI CON Con ơi con, con đừng có sợ Sắp qua rồi, khúc quạnh đêm đông Gà đã gáy, báo tin trời sáng Bình