GÀ VÀ ẾCH
Chánh ví như con Gà
Tà ví như con Ếch
Sự thắng thua giữa Tà và Chánh. Sức mạnh là cốt yếu nhưng thắng thua là ở Binh Pháp.
– Đấu tranh cho lẽ phải mà cứ câm nín, tức là đi ngược lại quy luật của chính nghĩa. Đó là dấu hiệu Tà thịnh, Chánh suy.
Vì chính nghĩa, chính là Dương, Dương thời phải tỏa sáng, Dương có tính động. Tính động có nghĩa là không thể cúi đầu, ngồi im. Dương là bộc phát hùng bá và bay lên.
– Thế mà thấy cái sai, Cái hại, Cái nguy, non sông đất nước sắp rơi vào tay Trung Cộng nước mất, nhà tan, trở thành nô lệ. Thế mà không lên tiếng cứ mãi câm nín, đó là dấu hiệu Chánh suy, Tà thịnh thời mạt pháp. Còn chuyển sang thời Thánh Đức, cái sai phải được lên án, Cái hại phải được loại bỏ. Cái nguy phải được tháo gỡ. Đó là dấu hiệu Tà suy Chánh thịnh.
Có một hôm,ông hàng xóm nói với con cái rằng: Thời đại Văn Minh là thời đại rất nhiều công việc. Nuôi con gà mà chỉ biết ăn không biết gáy. Hơn tuần nay làm tao dậy trễ, làm hỏng nhiều công việc. Đem làm thịt quách cho rồi, Người con hỏi: Nếu Gà gáy thì gáy mấy tiếng. Người Cha nói: Nếu biết gáy thì gáy càng nhiều càng tốt. Gáy ít thì được tích sự gì. Tai tao hơi điếc, trí tao còn mê, con hiểu chưa.
Người con nói: Nhà mình có nuôi vài con ếch, chúng bị bắt trộm gần hết. Người Cha bực tức quát: Lũ ếch là lũ Tà, hồi nào cũng khoe cái mồm uềnh oang, không chịu im cái mồm lại. Làm cho mấy tay nhậu tóm cổ dễ dàng. Không biết luật lệ là gì cả. Đã Tà Âm thì phải im, hành động thì phải lìm. Im lìm mà hành động đó là bản tánh của Tà. Nay cứ uềnh oang bố láo, quả là tới số. Vào bụng mấy thằng nhậu rồi.
Tóm lại: làm việc Chính Nghĩa thì phải lên tiếng, nói nhiều càng tốt không có dư thừa. Câm nín im lặng là trái ngược quy luật Chánh nghĩa.
Còn nếu như làm chính trị gian ác, Tà, thời phải im lặng không nên uềnh oang bố láo, biện bác che đậy. Thời đi sai quy luật của Ác Tà, có thể nói đã tới số, sắp đi chầu Diêm Vương.
Bí quyết là ở chỗ Tà, Chánh đều do mình làm chủ biến hóa để thành công.
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————–