RÕ KHỔ
Trống đồng văng vẳng, dậy nước non
Cớ sao ngơ ngẩng, chẳng ra hồn
Đã điếc còn mù, âu rõ khổ
Giặc đà xâm chiếm, cớ sao khom
Biển đảo còn đang, rên với rĩ
Truyền thống anh linh, vẫn vùi chôn
Tài tử văn nhân, ừ đâu nhĩ
Cháu con nầy hỡi, hãy còn khôn
Thân nầy đâu thể, là thân gỗ
Để cho lũ giặc, lấp vùi chôn
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-