CÂU CHUYỆN TÓM TẮT – HỒI KÝ 8 – LONG HOA LƯỢC THUẬT

CÂU CHUYỆN TÓM TẮT
HỒI KÝ 8
LONG HOA LƯỢC THUẬT

Viết hồi ký là viết những chuyện đã qua, những sự thật đã xảy ra. Đáng lý là phải nói tên những người chống phá Cội Nguồn, chống phá Quốc Tổ, chống phá truyền thống Anh Linh Dựng Nước Giữ Nước. Đi vào lịch sử ngàn đời để lại cho Dân Tộc Việt Nam con cháu Tiên Rồng biết, tôn kính hay là phỉ nhổ. Theo luật nhân quả những người chống phá Cội Nguồn, có nghĩa là chống phá lại Ông Cha của mình. Đi vào tội bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa, họ tự chặt đi cái Gốc của mình, đương nhiêu lá cành rụng héo, phước đức tiêu tan chẳng còn. Nhẹ thời cũng phải sa vào địa ngục 500 kiếp nặng thời tiêu tan hết thảy ý thức chỉ còn linh giác trở thành sự sống của loài cỏ cây.
– Thầy Tổ ở vào giai đoạn nầy, bị những tên quan biến thái cửa quyền ngày đêm ráo riết hãm hại, thời Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang cũng ra sức bảo hộ che chở Thầy Tổ ngày đêm. Cha Trời Mẹ Trời vẫn luôn hộ trì Thần Lực cho Thầy Tổ viết kinh, thơ, văn, sử, triết, truyện, mở đường cho nhân loại về trời.
– Ở vào thời đó Thầy Tổ không thể đến nhà ai chơi được, vì đến nhà nào thời nhà ấy bị công an chính quyền hỏi thăm. Chỉ có một gia đình là Thầy Tổ có thể đến thăm chơi được, đó là gia đình Đại Đức Hải Hổ chùa Phật Dương. Thầy Tổ đến chơi Đại Đức Hải Hổ ân cần tiếp đón, qua mấy tuần trà Đại Đức Hải Hổ nói: Ông được Thần Linh hộ mệnh rất cao. Hôm tôi ở Phổ Cường vô tình nghe được câu chuyện bàn bạc, bọn biến thái cửa quyền chúng bàn chuyện về Ông. Bọn chúng nói chơn mệnh của Ông quá lớn không thể nào mà hại được. Con người nầy mà còn sống thời không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trong số người bàn luận về Thầy Tổ có một tên tiểu yêu, tên nầy thường hay cậy thế cậy quyền ai cũng ghét. Tên Tiểu Yêu nói: Việc hại Ông Hiến là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần chờ Ổng ra đường tông xe vào là Ông Hiến đi đời. Chẳng qua là sự cố tai nạn giao thông mà thôi. Để đó tôi làm cho.
– Đại Đức Hải Hổ nghe bọn chúng bàn với nhau như thế thời lấy làm kinh hoàng. Định về ghé thăm nhà Thầy Tổ nói cho Thầy Tổ nghe để mà đề phòng. Khi Đại Đức Hải Hổ ra đến đường quốc lộ thời thấy người ta bu đến rất đông. Đại Đức Hải Hổ đến nhìn xem người bị tai nạn. Đại Đức Hải Hổ không khỏi giật mình vì người chết không ai khác chính là tên Tiểu Yêu định tông xe Thầy Tổ. Đại Đức Hải Hổ kể tiếp: Cách đây không bao lâu cũng là chuyện tình cờ Tôi nghe Ông Hộ nguyền rủa nói xấu Thầy Tổ thế nầy thế kia, nói Thầy Tổ là Tà Đạo, không phải chánh đạo, ai cũng không dám nói động đến Ổng ta. Tôi thời khác chẳng sợ mà còn coi Ông Hiến không ra gì.
– Đại Đức Hải Hổ nghe những lời vô ý thức ấy, trong lòng cảm thấy không vui. Qua mấy hôm nghe Ông Hộ bị đột quỵ sau đó la lết nằm dưa đái ỉa trên giường, Đại Đức Hải Hổ nói: Bị trời hành có lẽ nằm lã cả người rồi chết.
– Đại Đức Hải Hổ nói: Tôi chứng kiến ba bốn người xúc phạm đến Ông đều có kết quả chẳng lành, người thời tan gia bại sản. Người thời bị con đánh trọng thương sít chết. Người thời bị Bò xốc nằm liệt giường rồi chết. Phải nói thật là kinh khủng. Tôi cũng đang xem người nầy sao chưa thấy xảy ra tai nạn. Đó là Ông Vị thường khoe khoang là thường vô nhà Ông giảng kinh cho Ông nghe, láo khoét thật. Tóm lại những ai có ý hãm hại Ông không chết thời cũng la lết nằm liệt giường đau đớn khổ thân, mà còn làm khổ cho gia đình.
– Nói về Thầy Tổ trên đường về nhà, Chú Hai Huân kêu vào nói: Tối nay họ sẽ đem mầy ra đấu tố. Lần nầy họ quyết hại cho bằng được, dại quá thờ Cội Nguồn mà chi không thoát được đâu.

Thầy Tổ hỏi: Ai là chủ mưu.

Hai Huân nạt Thầy Tổ rồi nói: Cho mầy biết thời mầy làm gì được Ông Ta. Ông Ta là cán bộ Mặt Trận đấy.

Thầy Tổ nói: Đúng là người nầy tới số chết.

Hai Huân nạt nộ nói: Mầy chết thì có, đồ ngu còn nói bậy.

 Mới sáu giờ chiều tiếng chó sủa rân khắp cùng khối sáu, có lẽ là đi sắp xếp người đấu tố. Trên đường đi tên Mặt Trận quan Chó bổng xây xẩm mặt mày rồi ngã đùng xuống đất cũng may có người phát hiện kịp cứu sống nhưng nằm liệt giường không bao giờ nói chính xác như trước. Thậm chí chỉ con gà mà nói là con heo. Muốn nói ăn cơm lại nói ta mắc tiểu. Nhiều người đến thăm lắc đầu không hiểu vì sao lại bị như vậy. Thế là cuộc đấu tố không thành vì giai chính bị loại.
– Cũng trong thời gian ấy Thầy Tổ như cá nằm trên thớt, không những bọn biến thái cửa quyền làm hại, mà đại Đế U Minh Ác Ma Ác Quỷ cũng dốc sức ngày đêm hãm hại. Để che chở cho con mình, Cha Trời, Mẹ Trời bảo bọc nên Thầy Tổ trong lúc ngủ say thường có hào quang ngũ sắc rất đẹp bảo bọc. Nhưng Thầy Tổ thời không hề hay biết chuyện nầy, Thầy Tổ nghe Bà Nội kể cho Ông Thanh nghe nhiều lần. Ông Thanh như không tin: Làm gì có chuyện ngủ tỏa hào quang ngũ sắc. Nhưng Ông Thanh nào biết hào quang ấy là hào quang Cha Mẹ Trời tạo ra bảo bọc. Không cho đại Đế Ác Ma Ác Quỷ làm hại trong lúc Thầy Tổ ngủ.
– Cũng ở vào thời ấy dân chúng theo Thầy Tổ rất đông. Trong đó có Cô Dư. Quê Phổ Văn. Là người nổi tiếng ở trên nhập xác nào là Cha Thượng Đế, nào là Mẹ Diêu Trì Kim Mẫu, nào là Mẹ Quan Âm, nào là Thái Thượng Đạo Tổ, nào là Lê Sơn Thánh Mẫu vân, v..
– Mỗi lần Cô Dư về nhà Thầy Tổ hành lễ Cội Nguồn, thời Cha Thượng Đế nhập xuống nói nầy nói kia, dạy nầy dạy nọ. Thầy Tổ liền chấn chỉnh: Đừng xưng như thế nữa, trước mặt Thầy Tổ là ánh mặt trời Chánh Đẳng Chánh Giác không thể nào qua mặt được đâu. Dối gạt Thầy Tổ là bị tội nặng đó. Nếu muốn đi theo Thầy Tổ tu hành. Thời đừng xưng Ông nầy Bà nọ với Thầy Tổ. Mà nên phù hộ cho cái xác phàm Cô Dư được bình yên. Ta biết Hồn Ma ngươi là ai, vì nhiều kiếp tôn thờ Cha Ngọc Hoàng Thượng Đế. Tôn thờ Mẹ Diêu Trì Kim Mẫu, tôn thờ Mẹ Quan Âm. Thái Thượng Đạo Tổ, Lê Sơn Lão Mẫu v.v.. Có thể nói là có chút phước đức . Nhưng vì phạm cái tội thường lấy kinh người khác làm của mình lừa bịp thiên hạ. Nên chưa được siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc. Làm hồn ma ở nhân gian đã hơn nghìn năm. Nếu còn gạt người nữa thời sa xuống các tầng địa phủ. Ít nhất cũng đến 500 kiếp nơi địa phủ.
– Hồn Ma cấp cao nghe Thầy Tổ nói thế, thời sợ hãi, quỳ lạy nói: Từ nay con không dám nhập xác trước mặt Thầy Tổ xưng Ông nầy Bà kia nữa. Từ đó Hồn Ma cấp cao một lòng theo Thầy Tổ tu hành. Trở thành Long Thần Hộ Pháp lập công trong Văn Hóa Cội Nguồn .

– Thầy Tổ nói: Hồn Ma nhập xác, là quyền tự do, xưng Ông nầy Bà kia không có gì là phạm tội. Nhưng xưng ở chỗ khác thời được. Nhưng ở nơi đây là chỗ Cha Trời, Mẹ Trời thường ngự. Cũng như Thầy Tổ là Anh Linh Quốc Tổ. Chí Tôn Thiên Đế lâm phàm. Việc tự xưng tuy không có tội, nhưng xưng trước Cội Nguồn, trước Anh Linh Quốc Tổ Chí Tôn Thiên Đế anh cả Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa là có tội. Nhẹ thời sa đọa xuống Địa Phủ 500 kiếp. Nặng thời hủy bỏ huệ mạng ý thức, chỉ còn linh giác luân chuyển làm cỏ cây tu lại từ đầu.

Có lẽ những hồn Ma cấp cao nghe theo từ đó không nhập xác xưng Ông nầy Bà nọ trước mặt Thầy Tổ nữa. Mà trở thành Long Thần Hộ Pháp, che chở bảo hộ Thầy Tổ. Mỗi khi Thầy Tổ thuyết giáo giảng đạo liền có luồn khí lạnh loan tỏa khắp nơi, đó là Thần Lực của Long Thần Hộ Pháp tỏa ra. Những ai vô lễ với Thầy Tổ thường là bị Long Thần Hộ Pháp giáng họa.
– Nói về Cô Dư hôm ấy đang ở nhà làm thuốc chữa bệnh cho bà con, thời có một người công an đến biểu Cô Dư tố Thầy Tổ về tội lôi kéo dân chúng theo bè theo phái hầu làm chuyện bất chính. Cô Dư nghe xong liền nói: Thầy Tổ là người hiền đức chính là Phật Sống. Đụng đến là có chuyện xảy ra đôi khi còn mất mạng.

Tên Công An biến thái cửa quyền nghe Cô Dư nói thế sừng sộ nói: Tôi hại Ông ấy đấy coi ai làm gì được tôi.

Có lẽ tên công an biến thái cửa quyền ấy không ép được Cô Dư tố cáo Thầy Tổ, nên bỏ ra về, mấy hôm sau tìm ra Cô Dư xin thuốc chữa bệnh. Cô Dư hỏi: Ông bị bệnh gì ?

Tên Công An biến thái ấy nói: Không hiểu vì sao mấy bửa nay ho ra máu, mỗi ngày càng trầm trọng. Nghe Cô chữa bệnh hay lắm nên đến đây xin thuốc về trị bệnh.
– Cô Dư nói: Chỉ cần quan công an, không làm hại Thầy Tổ nữa thời hết bệnh ngay lập tức. Tên công an lần nầy có lẽ tin những gì Cô Dư nói. Cô Dư đưa mấy thang thuốc rồi nói về sắc uống là khỏi ngay. Quả đúng vậy quan công an ấy lại đến nhà Cô Dư, không có ác ý, như những lần trước, trái lại thân thiện với Cô Dư nhờ Cô Dư cắt cho mấy thang thuốc nữa. Trước khi ra về quan công an ấy nói: Nếu sau nầy Cô gặp chuyện gì chỉ cần thông báo cho tôi, tôi sẽ giúp đỡ.
– Đúng là người tu không có nạn nầy, thời cũng nạn kia Cô Dư bị công an mời lên huyện hù dọa nạt nộ, biểu khai nầy khai nọ, có lẽ lớn tiếng với Cô Dư. Ở bên kia phòng quan công an được Cô Dư chữa trị khỏi bệnh không còn ho ra máu nữa, liền qua phòng công an tên Ác Quỷ đang làm việc với Cô Dư, chỉ mặt tên công an Ác Quỷ nói: Làm vừa vừa thôi làm quá tao đánh vỡ mặt mầy bây giờ. Tên công an Ác Quỷ biết Cô Dư không phải dễ đụng bằng cho Cô Dư về.

– Nhà Cô Dư trên bàn thờ, thờ Tổ Tiên, Cha Trời Mẹ Trời lúc nào cũng có bộ Nhân Luân Hiếu Nghĩa. Cho đến một hôm Cô Dư ra ngoài tỉnh hội Quảng Ngãi, vì hàng năm tỉnh hội quảng Ngãi làm lễ ấn chứng. Sự Linh Thiêng Quan Âm Bồ Tát lựa chọn người nào đủ cơ duyên đạo hạnh cao nhất, trao tặng phần thưởng cao quý cho người đó. Nơi hội gieo duyên có đến 800 người, người nào cũng ngửa bàn tay trái, hay bàn tay phải dơ ra trước mặt nhắm mắt lại. Trên bàn tổ chức giáo hội Phật Giáo viết một tờ giấy có đề chữ Quan Âm. Cho máy quạt thổi tờ giấy nhỏ bay lên không rồi rớt xuống bàn tay người nào. Thời người ấy coi như đã được Quan Âm ấn chứng sự tu luyện cũng nhân hạnh đã đạt đến đỉnh cao, không nói là đã thành chính quả. Nếu mảnh giấy nhỏ ấy rớt xuống đất không vào tay người nào thời coi như không chấm được ai.
– Cô Dư là người không ai để ý đến, lại bị người ta giành ngồi phía trước hết. Cô Dư chỉ còn biết ngồi ở phía sau. Khi tiếng chuông vang lên mảnh giấy được thổi bay lên không trung, hầu như mảnh giấy Quan Âm biết tìm đúng người liền rớp ngay trong lòng bàn tay Cô Dư. Tức thời các vị Tăng, Ni. Tới chỗ Cô Dư mời lên trên ban giám khảo tổ chức. Trao cho bộ Y Bát chân truyền Y Bát Hòa Thượng.
– Cô Dư nhận Y Bát rồi trả lại cho ban tổ chức. Với lý do trao trả lại Cô Dư nói: Thưa ban Tổ chức tôi chỉ mặc cái áo Thầy Tổ ban cho tôi mà thôi.

Ban Tổ chức hỏi: Thầy của cô là ai.

Cô Dư trả lời: Thầy của tôi chỉ là một Cư Sĩ ẩn danh, tên là Thầy Hiến. Ở gò Hội Đức Phổ.

Ban Tổ chức nghe Cô Dư nói thế lấy làm nể phục cho lòng Hiếu Trung của Cô. Không vì Thấy Cơm mà bỏ củ. Thấy Trăng quên đèn. Con người như Cô Dư thật hiếm có. Từ đó ban giáo hội Phật Giáo Tỉnh Quảng Ngãi chú ý. Thường vào Đức Phổ ghé thăm Cô Dư. Được Cô Dư biếu cho bộ Nhân Luân Hiếu Nghĩa.
– Xem qua Kinh Nhân Luân Hiếu Nghĩa các vị sư Tăng nói: Thảo nào Cô từ chối Tăng Bào cao quý của Tỉnh Hội.

Cô Dư nói: Thầy Tôi dạy rằng muốn đạt đến cảnh giới trí Huệ toàn năng toàn giác, phải thọ giáo nhiều người như Phật Thích Ca đã thọ giáo nhiều vị Thầy. Rút ra nhiều bài học đi đến giác ngộ. Trở thành Chánh Đẳng Chánh Giác. Không phải là Tôi không muốn theo Tỉnh Hội Phật Giáo, để cầu tiến học hỏi thêm, nhưng vì điều kiện không cho phép. Lại nữa tôi không muốn xa thầy tôi. Chuyện học Đạo thời Đạo nào cũng quý, học càng nhiều càng tốt, miễn là không làm trái với Lương Tâm mà thôi.
– Các Sư Tăng nghe Cô Dư nói thế lấy làm khen: Trò tốt là nhờ thầy dạy. Thầy Hiến quả là Bậc Kỳ Nhân.
– Những năm tiếp theo Cô Dư cũng được Tỉnh Hội mời tham dự sự linh ứng của Quan Âm Bồ Tát lựa chọn. Vô cùng kỳ diệu lần dự hội nào Cô Dư cũng nhận được giấy rớt trong lòng bàn tay đến ba lần liên tiếp trong ba năm,
– Giáo hội Phật Giáo Quảng Ngãi vô cùng kinh ngạc, ngoài sức tưởng tượng Phật Giáo Quảng Ngãi. Có ý mời Cô Dư về tỉnh Hội Phật Giáo. Chăm sóc nuôi dưỡng Cô Dư cho đến khi qua đời. Cô Dư từ chối: tôi không thể rời xa Thầy Tổ tôi được. Dù biết nơi Phật Giáo Tỉnh hội chùa to ngõ lớn, là sự mơ ước của nhiều người có thiện duyên với con đường tu. Sự chia tay Cô Dư với Tăng Sư Quảng Ngãi lần nào cũng vậy, như không muốn xa nhau.
– Nơi trần gian không ai là tránh khỏi tai họa nhiều hay ít mà thôi. Cuộc đời Cô Dư cũng không ngoại lệ, đạp phải đinh sắt bị rĩ, bị uốn ván dẫn đến quá nặng. Chuyển ra Bệnh viện Quảng Ngãi, nhưng vì quá nặng y Bác Sĩ đành bó tay, không quá mấy giờ nữa là Cô Dư sẽ chết. Người nhà chuẩn bị đưa Cô về Đức Phổ an táng.
– Thầy Tổ nghe người nhà Cô Dư báo là sắp đưa Cô Dư về an táng. Nghĩ đến lòng Trung Hiếu của Cô, không lẽ để cho Cô Dư Chết. Trong khi ấy bão lụt rất lớn, đường sá lại xa xôi hơn 50 cây số. Thầy Tổ cùng với Ông Tâm ra bệnh viện Quảng Ngãi. Có lẽ vì bão lụt mưa lớn nên các y Bác Sĩ lúc ấy không có trong phòng Cô Dư, chỉ có người nhà. Ông Tâm liền cạy miệng Cô Dư, đổ thuốc bào chế cho Cô Dư uống. Thầy Tổ nói: Cô Dư không chết đâu. Cô Dư sẽ tỉnh lại sau vài mươi phút nữa.
– Thầy Tổ cùng Ông Tâm ra khỏi bệnh viện lên đường trở về Đức Phổ, trong khi ấy nước thượng nguồn đổ xuống ngập đường ngập sá, về tới nhà mới biết là mình còn sống.
– Nói về Y Bác Sĩ đến phòng Cô Dư làm thủ tục xuất viện về Đức Phổ an táng. Thật bất ngờ thấy Cô Dư mạnh khỏe trở lại, Y Bác Sĩ hỏi ra được người nhà cho biết: Có hai người tới đây cho cho Mẹ tôi uống thứ gì đó Mẹ tôi khỏe trở lại. Y Bác Sĩ hỏi người nhà: Hai người ấy đâu. Chúng tôi cần gặp hai người nầy. Nhưng làm sao gặp được vì Thầy Tổ cùng Ông Tâm đã đi khá xa rồi.
– Cũng từ đây người ta nghe Thầy Tổ cứu người từ cõi chết trở về càng ngày càng lan rộng. Những người trong cơn thập tử nhất sanh. Liền cầu cứu Thầy Tổ. Thầy Tổ cứu được vài người thoát chết nhưng không lấy đó làm vui. Mà thường thở dài lắc đầu ngán ngẫm: Mình đã đi sai đường rồi, con đường làm lành có đến hàng trăm cách nhưng cách chữa bệnh cứu người nầỳ, là đi sai với con đường Thành Đạo. Con Đường Thành Đạo chính là để lại Văn Hóa Cội Nguồn soi sáng 84 triệu năm tới, đưa Linh Hồn nhân loại về trời. Cũng như để cho con người làm chủ Chân Tâm Chân Chánh, làm chủ Lương Tâm thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.
– Nhưng giờ đây người ta cứ tìm đến đây mỗi ngày mỗi nhiều, làm Chân Tâm Chân Tánh bị dấy động không yên, một phần bị những thành phần biến thái cửa quyền khảo đảo, tâm trí rất khó định tỉnh. Giờ lại thêm cái bệnh của người dân lôi kéo. Đã bất an lại thêm bất ổn, Không cách nào tiếp nhận Thiên Ý được nữa.
– Không lẽ Văn Hóa Cội Nguồn đến đây là chấm dứt. Trong khi nước Việt Nam cần có con đường để đi, cần có Văn Hóa Cội Nguồn cứu lấy vận mệnh non sông đất nước của mình. Thoát khỏi nanh vuốt Trung Cộng.

Thầy Tổ liền đi đến quyết định giả khờ giả dại, nói với những người đến cầu cứu chữa bệnh. Thầy Tổ nói: Thầy Tổ không có tài đó, chỉ là may mắn mà thôi. Hãy đến bệnh viện mà chữa bệnh vừa hợp pháp, vừa đầy đủ máy móc chuẩn đón (đoán) chính xác hơn. Từ đó Thầy Tổ không tiếp người đến trị bệnh nữa, mà chuyên tâm viết kinh, thơ, triết, truyện, văn, sử. Mở đường cho con cháu Tiên Rồng. Cũng như có một gia sản đồ sộ dùng nó tận độ nhân loại về trời. Trước là cứu được đất nước thoát khỏi bàn tay Trung Cộng. Sau đó thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. An vui tự tại vĩnh viễn.
– Thầy Tổ là Đấng Chánh Đẳng Chánh Giác, trí huệ sáng soi cùng khắp. hiểu rõ việc sanh lão bệnh tử. Là quy luật tự nhiên Tạo Hóa đã an bày. Chữa hết bệnh nầy thời nó sanh ra bệnh kia. Chỉ có nơi bệnh viện mới khống chế bệnh nầy, bệnh khác, bệnh nọ, bệnh kia. Thầy Tổ xuống trần không phải là đi vào chữa bệnh, mà là tiếp nhận Thiên Ý, chuyển hóa thành Kinh, Thơ, Triết, Truyện, Văn Sử. Mở ra con đường Đại Đạo Vũ Trụ. Đưa Nhân Loại về trời. Vì tiểu kiếp thứ 9 cũng sắp đi vào kết thúc. Nhân Loại con người cũng đi vào hủy diệt. Chỉ còn lại số ít còn sống sót, những người sống sót còn lại trở thành người chăn chắt chiêu chiêu đầu to lùn tịt, đi vào tiểu kiếp thứ 10 mở màng thời Hồng Hoang.
Viết đến đây Thầy Tổ cũng đã mệt, xin dừng bút Thầy Tổ sẽ cố gắng viết những đoạn hồi ký tóm tắc sau. Xin chào đọc giả anh em.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————————-

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s