MỆT LẮM RỒI
Lao theo danh lợi, mệt lắm rồi
Giờ phải dừng chân, để nghỉ thôi
Tìm lại chính mình, bao quên lửng
Ngày qua tháng lại, cứ buông trôi
Tiếc nối mà chi, danh lợi ấy
Thân tàn kiệt sức, mệt cái tôi
Danh lợi phù du, đường công cốc
Được gì nghĩ lại, giấc chiêm bao
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————————–