LONG HOA THI TẬP
CA – NHẠC
257
KHI NGƯỜI TA
Khi người ta
Đã quên đi Nguồn Cội
Sẽ quay lưng
Hờ hửng cả chính mình
Bao nhiêu
Những niềm tin trao gửi
Cũng dần chìm
Vào quên lãng lặng thinh
Khi người ta
Không còn thương họ nữa
Thời cái ác
Trở thành quỷ yêu tinh
Những ân tình
Chỉ là
Trò chơi rồi bỏ
Mặc cho người
Ôm ngậm ngùi
Nuối tiếc thương đau
Khi người ta
Không cần
Đến nhân nghĩa
Sẽ âm thầm
Xóa bỏ hết vấn vương
Những dư âm
Còn sót lại
Sẽ tan vào khoảng trống
Hư vô
Mặc ai kia
Có hết lòng đi nữa
Cũng chỉ là
Gió thoảng cảnh mây trôi
Hãy tỉnh giấc
Khi nhìn ra sự thật
Sẽ chẳng còn
Để ý những sầu thương
Và lặng lẽ
Quên đi điều chưa xót
Như mặt hồ
Soi yên lắng
Sáng như gương
Khi người ta
Đã quên đi Nguồn Cội
Thời quay lưng
Hờ hửng chẳng vấn vương
***
Khi người ta
Đã quên đi Nguồn Cội
Sẽ quay lưng
Hờ hửng cả chính mình
Bao nhiêu
Những niềm tin trao gửi
Cũng dần chìm
Vào quên lãng lặng thinh
Khi người ta
Không còn thương họ nữa
Thời cái ác
Trở thành quỷ yêu tinh
Những ân tình
Chỉ là
Trò chơi rồi bỏ
Mặc cho người
Ôm ngậm ngùi
Nuối tiếc thương đau
Khi người ta
Không cần
Đến nhân nghĩa
Sẽ âm thầm
Xóa bỏ hết vấn vương
Những dư âm
Còn sót lại
Sẽ tan vào khoảng trống
Hư vô
Mặc ai kia
Có hết lòng đi nữa
Cũng chỉ là
Gió thoảng cảnh mây trôi
Hãy tỉnh giấc
Khi nhìn ra sự thật
Sẽ chẳng còn
Để ý những sầu thương
Và lặng lẽ
Quên đi điều chưa xót
Như mặt hồ
Soi yên lắng
Sáng như gương
Khi người ta
Đã quên đi Nguồn Cội
Thời quay lưng
Hờ hửng chẳng vấn vương
***
Hãy tỉnh giấc
Khi nhìn ra sự thật
Sẽ chẳng còn
Để ý những sầu thương
Và lặng lẽ
Quên đi điều chưa xót
Như mặt hồ
Soi yên lắng
Sáng như gương
Khi người ta
Đã quên đi Nguồn Cội
Thời quay lưng
Hờ hửng chẳng vấn vương
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————–