CÂU CHUYỆN TÓM TẮT – HỒI KÝ 18 – LONG HOA LƯỢC THUẬT

CÂU CHUYỆN TÓM TẮC
HỒI KÝ 18
LONG HOA LƯỢC THUẬT

Ở vào thời Ông Đinh Hùng Chung, Ông Nguyễn Đức Thông còn trên trại giam Kim Sơn, Thầy Tổ thường an trụ Chân Tâm Chân Tánh ra khỏi nhà Phiền Não. Như hòn đá cuội, trơ trơ trước bão dông, sấm sét, nắng hạn mưa gào. Đầu Thầy ai cỡi, Thầy cũng mặc, trăm vạn lời chê, Thầy không để ý như không, họ xối xuống đầu Thầy Tổ những lời nhục mạ như nước đổ lá khoai trôi luôn chẳng thấm. Lúc nào Lương Tâm cũng tỏa sáng, chuyển hóa Thiên Ý thành Kinh, Thơ, Văn, Sử, Triết, Truyện. Trở thành gươm thiên trấn quốc của con cháu Tiên Rồng.
– Nói đến Thầy Tổ là nói đến Thiên La tai họa, Địa Võng tai ương luôn bao phủ cuộc đời Thầy Tổ.
– Để tìm ra mảy lông tội lỗi của Thầy Tổ, lấy đó làm cớ hại Thầy Tổ. Bọn biến thái cửa quyền bằng họp dân hết khối nầy, đến khối khác phát động trong dân tố cáo Thầy Tổ, họp dân khối nầy tố cáo, họp dân khối kia tố cáo Thầy Tổ . Thậm chí họp dân hết xã nầy, đến xã kia hầu tìm ra Tội Lỗi của Thầy Tổ. Họ nói Thầy Tổ đủ thứ xấu, thậm chí là rất nhiều tội. Nhưng đều bị dân bác bỏ. Làm cho bọn chúng điên riết càng làm mạnh thêm.
– Thầy Tổ chọn lối sống như người ở tù. Suốt ngày suốt đêm ở trong phòng, Thầy Tổ đang viết, Kinh, Văn, một vị Thần hiện đến mách bảo: Thưa Thầy Tổ Ông Nguyễn Thanh Nguyên đau nặng nơi bệnh viện.
Thầy Tổ liền đi đến bệnh viện thăm Ông Nguyễn Thanh Nguyên. Ông Nguyễn Thanh Nguyên thấy Thầy Tổ đến thăm thời mừng vô kể, Ông như cảm thấy khỏe lại một cách kỳ lạ.
– Cách đó không xa có một người bệnh. Sắc mặt hồng hào chưa có gì là bệnh nặng lắm. Ông Nguyễn Thanh Nguyên chỉ người bệnh nhân đó nói: Thầy Tổ người nằm kia là Đại Tá về hưu, nhưng vô cùng hiểm độc hăng say trong chuyện hại người. Mỗi lần họp khối năm là phát động lên án tố giác Thầy Tổ. Em nào có sợ, chỉ mặt nói Thầy Tổ về Nguồn theo Trung Ương có tội gì mà Ông cứ đòi tố giác mãi như thế hết năm nầy đến năm kia. Hết cuộc họp nầy đến cuộc họp kia, Ông ấy còn hù đọa em. Hể em nhìn thấy Ông Ta là em tức điên lên muốn chửi vào mặt Ổng ta cho đở tức.
– Thầy Tổ nói: Ổng chống Cội Nguồn là chống Tổ Tiên Ông Cha của Ổng. Tổ Tiên Ông Cha của Ổng sẽ không tha cho đứa con cháu đại nghịch bất hiếu nầy đâu. Vì hăng chống phá Cội Nguồn, làm mất mặt Tổ Tông nhiều đời nhiều kiếp, có lẽ không còn chống được nữa vì phước đã cạn, số đã hết.
Thầy Tổ thăm Ông Nguyễn Thanh Nguyên, thấy Ông Nguyên có vẻ đở lên nhiều, không có gì là nguy hiểm tánh mạng, Thầy Tổ liền ra về.
– Qua mấy ngày sau Thầy Tổ gặp lại Ông Nguyễn Thanh Nguyên. Ông Nguyên nói: Ông đại Tá chuyên môn tìm cách hại Thầy Tổ đã chết. Thật kỳ lạ, Thầy Tổ vừa ra khỏi bệnh viện, Ông Ác Bá ấy mặt đang hồng hào trở nên tái nhợt, bác sĩ kéo đến rất đông nhưng đành bó tay gia đình đưa Ông ác bá âm hiểm về nhà an táng. Thầy Tổ có biết vì sao không cái chết kỳ lạ ấy ? Thầy Tổ lắc đầu ai mà biết.
– Cũng trong thời gian ấy, bên nhà hàng xóm. Gia đình Chú Hai. Có một người con trai lâu lâu nổi lên cơn bệnh như người mất trí, không nói là điên điên khùng khùng, chạy chữa hết chỗ nầy chỗ kia không bớt. Nhờ bệnh viện chữa trị. Thời có người mách bảo: bệnh tâm thần nầy bệnh viện chữa trị không bớt đâu. Tôi chỉ cho một người chỉ cần người ấy chữa trị là bớt ngay.

Chú Hai hỏi: Ai mà tài như vậy. Người ấy nói cháu của Ông chớ còn ai. Ông Hiến cháu Ông đó.
– Chú Hai về nhà kêu Thầy Tổ đến nói: Thằng Quang nó đang học, đang khỏe mạnh lại bị điên điên mách mách nghe nói con có cách chữa được.

Thầy Tổ nói: Bệnh nầy chữa quá dễ không cần uống thuốc thang gì đâu. Tối nay con lên nhà Chú kể câu chuyện Lạc Long Quân, Mẹ Âu Cơ sanh ra nhân loại con người cho Quang nghe là bớt ngay. Bớt vĩnh viễn.

Mà đúng là bớt thiệt khi Quang nghe câu chuyện Lạc Long Quân và Mẹ Âu Cơ. Câu chuyện Lạc Long Quân và Mẹ Âu Cơ sanh ra nhân loại con người là một câu chuyện nhiệm mầu chỉ cần kể cho người tâm thần nghe thời dần dần khỏi bệnh, mà còn trở nên thông minh kỳ lạ.
– Cuộc đời Thầy Tổ hầu như không nghĩ đến mình, mà chỉ nghĩ làm sao chuyển hóa Thiên Ý thành Quốc Bảo Chân Kinh.
– Thầy Tổ muốn yên cũng không được. Cây muốn lặng, nhưng gió chẳng chịu dừng. Thổi hết đợt nầy đến đợt khác, chúng đem Thầy Tổ ra để cho dân chúng tố giác. Chỉ cần Thầy Tổ có lỗi nhỏ cũng đi vào chỗ chết. Nhưng may thay. Dân chúng phản bác lại rằng: Tôi chưa bao giờ thấy Ông Hiến phỉnh dụ ai. Ngay như bản thân tôi đến với Ông Hiến là nhờ Ông chỉ cho cách trị bệnh. Ông Hiến có nhiều biệt tài lạ đời, không ai có thể làm được. Ví như việc trồng chuối lùn của Ông chỉ cần trồng ba tháng là chuối con mọc lên xung quanh cây mẹ to lớn kỳ lạ. Ông bán chuối con lũ khủ. Chuối của Ông trồng năm năm liền, cây nào cây nấy như mới trồng không hề thấy dấu hiệu bị cỗi, buồng chuối nào buồng chuối nấy mười mấy nải. Ông làm lúa thời lúa trúng không ai bằng. Còn trồng tiêu như tôi đây trồng ba năm mới ra trái chiến. Còn Ông hiến một trụ tiêu hái đến ba bốn ký, không nói là Thần Thoại. Nắng hạn Ông Hiến đào ao chung cùng bà con, cũng cùng một cái ao, ai nấy chạy đều rất ít nước, nhưng đến khi Ông Hiến chạy thời nước ao nhẩy lên một cách kỳ lạ. lúa họ chết héo sạch trơn. Còn lúa Ông Hiến tươi tốt trúng mùa. Họ cho rằng Ông Hiến có một ông Trời khác, nên mới có hiện tượng lạ lùng như vậy.
– Chưa hết đâu, Ông Hiến có học thợ mộc bao giờ nhưng trở thành bậc thầy nổi tiếng trong huyện. dạy nhiều học trò ra nghề đều tài năng. Nói chung là Ông Hiến chẳng phỉnh dụ ai. Mà là quá nhiều tài năng, không kể hết nổi, những người dân đến với ông là để cầu học.
– Nói chung mỗi nơi, mỗi chỗ kể về Thầy Tổ mỗi khác toàn là những chuyện tốt đẹp không. Bọn biến thái cho rằng Ông Hiến có nhiều chuyện lạ cần phải làm cho rõ ra.
– Cho đến một hôm Công An mời Cô Sáu đến cơ quan xã Phổ Văn làm việc. Đóng một vở tuồng phải nói là khủng khiếp. Khi Cô Sáu đến ngồi vào ghế. Cô Sáu thấy Công An dẫn một người phụ nữ còng tay đưa vào phòng kế bên phòng cô Sáu ngồi.

Cô sáu nghe tiếng nạt nộ: Khai thiệt đi.

Người đàn bà giọng run run: Tôi đâu có biết gì mà khai. Thế là Cô Sáu nghe tiếng đánh bịch bịch. Cô Sáu nghe người phụ nữ nói: Xin tha mạng tôi khai tôi khai.

Một giọng Công An lên tiếng nói: Phải chi khai sớm, đâu đến nổi ăn đòn.
– Cô sáu nghe người ấy khai đủ thứ. Có lẽ là hỏi xong rồi, họ dẫn cô ấy ra máu me đầy mặt. Cô Sáu sợ điếng cả người.
– Từ phòng bên kia ba người Công An đi ra nói: Đánh như thế còn ít quá cái tội cứng đầu không chịu khai. Cô Sáu không dám nhìn ba người Công An. Cô Sáu nghe bước chân bước vào phòng. Cô sợ hãi đến muốn ngất. Tên Công An Cường nói: Chỉ cần Cô khai thật là chúng tôi không làm gì Cô, mà còn cho Cô về.

Cô Sáu nói: Tôi khai công An cứ hỏi.

Công An Cường hỏi: Cô theo Ông Hiến bao lâu rồi,

Cô Sáu trả lời: Bảy tám năm.

Công An hỏi: Ông Hiến thường làm gì ?

Cô Sáu trả lời: Tôi chỉ thấy Thầy Tôi hay giúp đở người. Bày mua thuốc nầy thuốc kia để trị bệnh, cũng như giảng dạy Đạo Làm người.

Công An hỏi: Ông Hiến chỉ có bấy nhiêu đấy thôi, thời có gì mà phải đi theo. \

Cô Sáu nói: Thầy tôi cao siêu lắm.

Công An hỏi: Cao siêu ở chỗ nào.

Cô Sáu nói: Những ai có ý hại Thầy Tổ đều có quả báo đáng sợ. Cũng như ở gần nhà tôi có người muốn hãm hại Thầy Tổ. Đang mạnh khỏe liền nổi lên điên loạn, bò ra sân ỉa đái bốc lên ăn. Cứ thế cho đến chết không thuốc than gì chạy chửa được.
– Các điện thánh nhập xuống đều nói Thầy Tổ là đấng tối cao lâm phàm. Như tôi đây thường thấy Thầy Tổ. Hình như Thầy Tổ có thuật phân thân thời phải. Cô Dư, Cô Hiền cũng đều nói như vậy, lúc tôi cảm nặng tôi thấy Thầy Tổ đến hỏi thăm. Mấy vị Công An kinh ngạc có chuyện đó sao? Cô Sáu nói nhưng khi tôi hỏi Thầy Tổ, thời Thầy Tổ nói làm gì có chuyện đó. Thầy Tổ không có pháp thuật đó đâu. Tôi có hỏi nhiều lần nhưng Thầy Tổ đều từ chối. Thầy Tổ còn nói cô hoa mắt không phải là thật đâu, đừng nói bậy lung tung có hại cho Thầy Tổ. Đáng lý tôi không nói ra nhưng vì sợ đánh nên tôi mới nói.
– Công An hỏi: Việc Ông Hiến lên gặp Trung Ương có thiệt không?

Cô Sáu nói: Các anh em Ban Ngành Trung Ương tiếp đãi Thầy Tổ vô cùng thân thiện. Cô kể hết chuyện nầy đến chuyện kia trên Trung Ương. Đồng Chí Công An Cường lấy làm kinh hãi: Trên đời nầy có người như vậy sao. Vì biết rằng Cô Sáu nói ra tất cả đều là sự thật về Ông Hiến.
– Công An Cường nhìn Cô Sáu rồi nói: Cô không được nói cho ai nghe những gì Cô kể ở đây. Kể cả Công An có hỏi. Cô cũng không được nói. Nếu ép Cô thời Cô trả lời Công An Cường đã làm việc với cô rồi. Công An Cường dặn tôi nói như vậy.  Cô cứ theo Ông Hiến không ai ngăn cấm Cô.
– Qua câu chuyện trên, cho thấy tu hành bất chính thời không qua được nghiệp vụ Công An đâu. Không cách nầy thời cách kia sự thật sẽ phơi bày khó mà tránh khỏi.
– Nhưng ở đời đi vào con đường tu hành, tu càng cao thời bị khảo đảo càng nặng, nên có câu Ma Bất Khảo, Bất Thành Đại Đạo. Nên Thầy Tổ cùng những người đi theo Thầy Tổ ở những giai đoạn đầu phải nói là Thiên La tai họa, Địa Võng tai ương. Vì kiếp nạn liên miên xảy ra làm cho gia đình kiệt huệ kinh tế trống rổng. Dẫn đến khó khăn không nói là đói tới nơi.
– Nói về Ông Đinh Hùng Chung, Ông Nguyễn Đức Thông mãn hạn tù trở về nhà. Trong nổi mừng vui của gia đình, qua vài ngày Vợ Ông Đinh Hùng Chung là Bà Thủy nói: Ông Cậu xa mấy trăm cây số phó chủ tịch huyện của Ông, bị tai biến nằm liệt giường Ông có đi thăm không ?

Ông Đinh Hùng Chung nói: Sao lệ(lại) không đi thăm, dù sao cũng là bà con, hơn nữa cho Ông Cậu thấy mình vẫn còn sống từ Kim Sơn trở về mà còn khỏe mạnh hơn xưa. Đúng như những gì Ông Cha Ta thường dạy. Ghét người như thể bỏ phân cho người. Ông Đinh Hùng Chung liền mua ít quà ghé thăm Ông Cậu Phó Chủ Tịch Huyện. Thấy có Ông Chủ Tịch Huyện cũng ở đó. Ông Đinh Hùng Chung liền chào hỏi, rồi đến bên Ông Cậu đang nằm trên giường. Khi ấy có mấy con ruồi bâu lên mặt. Ông Cậu nhăn nhíu đôi mắt tỏ ra vô cùng khó chịu. Nhưng không cách gì đuổi mấy con ruồi bay đi được. Ông Đinh Hùng Chung thấy vậy, liền phất tay đuổi mấy con ruồi bay đi rồi nói: Hồi nào Cậu như con hổ lên tay xuống ngón, cùng một số người chống phá Cội Nguồn chống phá Quốc Tổ như hùm như hổ. Nhưng giờ đây con ruồi cũng đuổi không nổi, cháu phải đuổi giùm. Có phải là ngược đời không. Ông Đinh Hùng Chung vừa nói vừa nhìn Ông Chủ Tịch Huyện, như nói rằng chống phá Cội Nguồn như hùm như hổ. Cuối cùng thì sao, kết quả là con ruồi đuổi cũng không nổi để cho nó giởn mặt. Xưng hùm xưng hổ để làm gì. Ác nhân ác quả trước sau gì cũng đến cảnh nầy.
– Viết đến đây không khỏi thở dài, đến nơi Trần Gian cõi tạm, bước vào trường thi tiến hóa Linh Hồn. Đã gọi là Thi thời không thể nào là dễ được. Phải nói là vô vàng khó khăn.
– Nếu như phó mặt cho đời, xuôi theo dòng chảy thế thời, không cần chữ nhân, không cần chữ đức, mặc sức làm ác như bọn cửa quyền biến thái, gian xảo để sống. Làm ma cũng được làm quỷ cũng xong. Lương Tâm vứt bỏ chỉ cần có miếng ăn là được, đâu nghĩ đến ngày con ruồi bâu, không nói là giởn mặt, cũng không đuổi nổi, chỉ biết ngày nay không cần biết ngày mai. Cứ mãi làm ác như sấm nói:

– Sống đời kiếp Quỷ kiếp Ma
– Chẳng phải người thế, chẳng ra người hiền
– Đua nhau bạo ngược làm càn
– Hại dân, hại nước, tan tành khốn nguy

Sống như thế cần gì Thi

Có ăn là được cần chi đức lành

Xuống địa ngục chưa tới sợ gì,

Súc sanh ngạ quỷ xa vời tới đâu.

Việc Ác cứ làm, ác nhân ác quả kệ cha. Nếu không may đầu thai sanh ra gặp phần đông những người như thế, thời tránh đâu cho khỏi họa kiếp tai ương, như sấm đã nói:

– Sanh ra làm kiếp người ta
– Gặp phải nhằm lúc Quỷ Ma lộng hành
Gian nan khốn khổ vạn tầng
Tai ương họa gửi xây thành bao vây

Viết tới đây, Thầy Tổ thấy mình sống tới ngày nay, cũng là may mắn lắm rồi. Cảm ơn Trời, cảm ơn các Vị Thần che chở, cảm ơn các đọc giả cảm ơn.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————————

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s