CÂU CHUYỆN TÓM TẮT – HỒI KÝ 4 – LONG HOA LƯỢC THUẬT

CÂU CHUYỆN TÓM TẮT
HỒI KÝ 4
LONG HOA LƯỢC THUẬT
– Nói về bọn biến thái cửa quyền ác bá địa phương thấy dân chúng càng ngày càng mến mộ Thầy Tổ, tức thời mời lên cơ quan hãm hại nhổ phứt cây gai trong mắt. Sự vô Thiên vô Pháp không còn Lương Tâm của những thành phần biến thái ác bá cửa quyền, chúng đã đạt đến cảnh giới Luật Pháp là Tao, Tao là Pháp Luật, chuyện không hóa có. Không tội cũng làm cho có tội. Muốn ai sống thời sống, muốn ai chết thời chết. Sự sống hay chết đều năm trong tay của bọn ác quan nầy.
– Vào hôm ấy trời đang trong xanh bổng mây đen hiện ra che kín bầu trời, báo hiệu điềm chẳng lành sắp xảy ra. Đối với Thầy Tổ, thời cũng biết chuyện gì sắp xảy ra. Thầy Tổ nhận được giấy triệu tập mời lên cơ quan, cả nhà ai nấy đều lấy làm kinh sợ. Thầy Tổ nói: Có gì phải sợ khi mình hướng về Nguồn Cội tôn thờ Ông Cha. Sẽ có Ông Cha che chở bảo bọc.
– Lúc bấy giờ là lúc vẫn còn trong thời kỳ bao cấp, sự độc tài đã lên tới đỉnh điểm, bè phái ác quan sanh ra, gian manh cửa quyền đầy thủ đoạn.

– Thầy Tổ nhận được giấy triệu tập hình dung ra cảnh trên đe dưới búa, cá nằm trên thớt. Sống chết là chuyện thường tình, trẻ không chết thời già cũng chết. Tâm hồn Thầy Tổ đi vào định tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

– Thầy Tổ nghĩ thầm: Không ngờ mình lại có giá béo bở như thế, có lẽ mình đã tu vô lượng kiếp chúng tranh nhau mà táp. Ăn thịt Thầy Tổ không những nhổ được cái gai trong mắt, mà công trạng cũng béo bở lên, thăng quan tiến chức nhanh hơn. Bao lần Thầy Tổ nhờ may mắn thoát chết. Nhưng lần nầy thoát được hay không chưa có thể đón (đoán) biết trước được. Thôi thì nếu có chết cũng phải ăn một bữa thật no, tội gì chết đói.
– Nói về những tay chuyên nghiệp xét hỏi tên nào tên nấy nanh vuốt dài thoàng súng ống đao kiếm sáng ngời. Nhất là mưu mô xảo quyệt đạt đến cảnh giới siêu đẳng thậm thâm, chỉ cần phun ra một lời, nhẹ thời cũng phải đi tù, nặng thời bỏ mạng, nhất là Tên Cáo quan địa phương nổi tiếng xưa nay là tay sát thủ chưa ai thoát khỏi nanh vuốt của tên Cáo quan địa phương nầy.
– Vừa đến cơ quan thật bất ngờ Thầy Tổ thấy dân chúng có mặt rất đông, cũng như đủ các phần ngành trong huyện, trước khi chúng muốn hại một ai đó, thường là đi đến đóng tuồng đấu tố hãm hại, rồi buộc tội trước công chúng làm gương thị chúng làm cho dân chúng khiếp sợ. Chúng tin tưởng là chúng ghép tội cho Thầy Tổ một cách dễ dàng trước nhân dân. Chúng ung dung nhìn Thầy Tổ mới đến. coi Thầy Tổ như là con mồi chỉ biết cuối đầu nhận tội, như bao người khác, nồi nước đấu tố đã sôi sùng sục chúng chỉ cần ném con mồi vào nồi là xong.
– Với bộ mặt ác quỷ xảo trá lão luyện, nhất là khi ra đòn của Cáo quan, xưa nay không ai thoát được, con chim bay trên trời cũng phải rớt xuống. con cá lặng dưới sâu cũng phải toi mạng đi đời.
– Hắn làm ra vẻ kính trọng Thầy Tổ, nhưng thật ra chúng nhìn Thầy Tổ như nhìn con heo trước khi bị thọc cổ. Hắn nói: Mời Ông Hiến ngồi. Thầy Tổ vừa ngồi chưa kịp nóng đít, hắn liền ra chiêu phóng chưởng ra đòn .
– Cáo quan nhìn về chúng dân nháy mắt mấy cái hình như ra lệnh cho ai đó. Thầy Tổ linh tính, cuộc đấu tố đi vào mở màng. tức thời từ trong đám đông đi ra một người. Thầy Tổ không lạ gì người nầy Ông Ta tên là Ba Hại, thường đến nhà Thầy Tổ để chơi. Ông Ta hiện ra bộ mặt manh vuốt khác với ngày thường, lên tay xuống ngón chỉ Thầy Tổ nói: Tôi bị Ông nầy dụ dỗ tôi nhẹ dạ nghe theo Ông ta, kết bè kết phái tôn thờ Quốc Tổ. Tôi đã biết sai tự thú trước Chính Quyền.
– Cáo quan nhìn Thầy Tổ với bộ mặt ăn tươi nuốt sống rồi quay sang nói với dân chúng: Xưa nay bản quan đã ra đòn thời không một tội phạm nào có thể lọt lưới. Cáo quan ra chiều đắc ý thầm nghĩ: Xưa nay mọi chuyện. Chuyện trắng Cáo hóa thành đen, không tội Cáo biến thành có tội như trở bàn tay. Nhưng chúng nào ngờ mọi chuyện ngoài sự dự định của chúng. Không để lâu Cáo quan ra đòn phủ quyết. Cáo Quan nói:
Nầy Ông Hiến, Ông biết tội chưa, dân chúng đã tố giác Ông. Với chiêu đấu tố buộc tội nầy nhất định con cừu non bị trúng chưởng đi tiêu.

Thầy Tổ nói: Thưa quan trên, người ta không biết đường về nhà, lại quên mất Ông Cha của họ, tôi chỉ đường cho họ về nhà nhận lại Tổ Tông, như vậy là có tội sao. Ông Ba Hại quên mất ngôi nhà Việt Nam, chỉ biết ca ngợi nước Nga, nước Tàu, ca ngợi người ngoài quên đi Ông Quốc Tổ của mình. Tôi chỉ đường Ông Ba Hại về nhà ca ngợi ngôi nhà đất nước Việt Nam, cũng như nhận lại Tổ Tông Quốc Tổ Vua Hùng của Ông. Không còn lạc Nguồn lạc Cội nữa. Ông không mang ơn tôi thì thôi, sao lại tố tôi. Hơn nữa tôi chỉ đường Ông theo Tiên Tổ Quốc Tổ Vua Hùng của Ông, nào phải Ổng theo gì tôi. Giả như theo tôi, chưa chắc gì tôi nhận một con người quên Cội quên Nguồn của chính Ông. Quên ngôi nhà chung Tổ Quốc Việt Nam. Người như Ông ta đã trở thành kẻ có tội với Ông Cha của chính mình, với non nước mình. Xin Quan hãy trừng trị người nầy vì cái tội bất trung bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa đối với Ông Cha, đối với non sông Tổ Quốc của chính mình. Ba Hại nghe Thầy Tổ nói cúi đầu ra chiều hổ thẹn. Chúng dân thời kinh ngạc trước tài đánh trả của Thầy Tổ. Biến nguy thành an một cách tài tình.
– Cáo quan lấy làm sững sờ con cá đã xé lưới ra khơi, nhưng Cáo quan nào phải tay chơi, chiêu nầy không thành công thời ra chiêu khác. Cáo quan nhìn Thầy Tổ nói: Cái tội của Ông là tội khác không phải là tội tố giác kia. Ông thành thật khai ra, để được nhẹ tội.
– Thầy Tổ nói: Cái tội của tôi thật đáng ăn đòn, tôi rất ăn năng hối hận vì tôn thờ Cha Ông có công dựng nước hơi muộn. cũng như tôn thờ những người có công giữ nước hơi trễ. Tôn thờ non sông đất nước hơi chậm. Đáng lý ra tôi phải tôn thờ sớm hơn nữa. Cái tội của tôi là như thế.
– Tên Cáo quan bất ngờ với lối trả lời vừa châm vừa chỉa, vừa tố giác những kẻ quên Cội quên Nguồn chống phá Ông Cha. Không những hóa giải độc chưởng của y mà còn cho y một bài học. Tên Cáo quan không còn trầm tỉnh được nữa hùng hổ quát lớn: Ta đang hỏi chuyện khác sao ngươi lại nói chuyện nầy.
– Thầy Tổ bình tỉnh trả lời: Chuyện khác là chuyện nào tôi không rõ. Tôi chỉ biết tôi đang tôn thờ Cội Nguồn Ông Cha mà thôi. Cáo quan cứng họng.
– Thấy Cáo quan thua lý. Báo quan nhảy vào ra đòn với những cú đấm hắn cho là tuyệt chiêu, không ai đở nổi. Hắn nói: Ai khiến ông làm điều nầy? Hắn đi tới đi lui cái còng số 8 đeo trên lưng lăng căng lẳng cẳng. Như báo hiệu tới giờ Thầy Tổ đi vào tù.
– Thầy Tổ nghe xong với chiêu độc hiểm của Báo Quan hể trả lời là chết, nghe theo ai cũng chết. Mà không trả lời thời cũng chết, không trả lời có nghĩa là đã nhận tội.
– Báo quan liền mở cái còng số 8 xuống. Thầy Tổ như không nhìn thấy dõng dạt nói: Chuyện tôn thờ Nguồn Cội Cha Ông mà còn để cho người ta khuyên bảo, thời còn gì Nhân, Nghĩa, Hiếu, Trung. Đánh mất bổn phận và trách nhiệm con cháu đối với Cha Ông. Lương Tâm tôi khiến tôi phải nhớ mình là con cháu, phải có bổn phận tôn thờ Cội Nguồn Cha Ông Quốc Tổ. Thể hiện lòng biết ơn Uống Nước Nhớ Nguồn, Ăn Quả Nhớ Người Trồng Cây. Quan hỏi như thế thời quan là người ngoại quốc không phải là người Việt Nam mới hỏi tôi câu hỏi vừa kém hiểu biết vừa ngớ ngẩn chẳng hiểu gì về bổn phận và trách nhiệm của mỗi người dân Việt Nam đối với Cha Ông đối với Tổ Tiên, đối với non sông đất nước.
– Báo quan bị Thầy Tổ phản đòn tới tấp, đòn nào đòn nấy như trời giáng, Báo Quan đỏ mặt hét lớn định chém cho Thầy Tổ một đao, gở gạt chút đỉnh vì mất mặt trước dân chúng.
– Beo quan cản lại nói: Để tôi. Beo quan nhìn Thầy Tổ như nhìn một đối thủ đáng gườm, múa chân múa tay đi tới đi lui rồi tung ra một đòn chí tử: Ai cho phép ông tuyên truyền lôi kéo dân chúng làm mất trật tự an ninh xã hội ? Với chiêu quỷ trảo nầy đối thủ khó mà chống đở chỉ còn chờ chết mà thôi.
– Thầy Tổ nhờ tu luyện Trung Can Hiếu Nghĩa nhiều đời, lúc nào cũng nghĩ đến Cội Nguồn Cha Ông, trở thành ý chí kim cang cứng hơn sắt thép. Hùng, Bi, Trí, Dũng như núi như non. Thầy Tổ điềm nhiên nói: Nói đến cội Nguồn thời ai ai cũng có quyền tuyên truyền cả, người đi trước giáo dục cho người đi sau, hiểu về Cha Ông, hiểu về non sông đất nước của mình. Hầu giữ gìn vẻ đẹp nhân bản truyền thống anh linh, dựng nước giữ nước của Ông Cha ta. Cần chi phải cho phép, luôn thể hiện bổn phận trách nhiệm nhắc nhở đối với con cái, bạn bè, người dân. Uống nước nhớ Nguồn ăn quả nhớ người trồng cây. Tôi cũng thế mà quan cũng thế đều là con cháu Vua Hùng, không lẽ làm dân như tôi, nói đôi lời tốt đẹp về Ông Cha, còn làm quan như Ngài lại quên, không nói được một lời tốt đẹp nào về Ông Cha, mà còn vùi dập Ông Cha, bằng chứng là tôi ca ngợi Ông Cha, truyền những lời Ông Cha dạy, dù khó khăn đến đâu cũng không được quên Cội quên Nguồn. Nên mới bị triệu tập lên đây. Ông Cha ta thường dạy với hạng người quên Tổ, quên Tiên, bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, là người có tội lại không có đức. Cổ nhân thường dạy người không có đức còn thua cục cứt bỏ cho cây.

Dân chúng cười ô lên: Hay quá, lối phản đòn thật là hấp dẫn.
– Beo quan tức quá định rút súng ra bắn, Heo quan cản lại nói: Để đó cho tôi. Heo Quan ủn ỉn sờ cái bụng phệ của mình bốc mùi rượu bia, thịt quay gà nướng hích hai lỗ mũi lên trời như lấy sức, bất ngờ tung đòn sấm sét: Ai cho phép ông cấu kết với những thành phần xấu, cũng như lôi kéo dân chúng đi theo con đường mê tín, chống phá lại nhà nước chính quyền, ông còn gì để nói nữa không. Với lời buộc tội nầy thời Thầy Tổ coi như con cá đã nằm trên thớt chỉ cần ấn nhẹ con dao là rồi đời hồn du địa phủ.
– Thầy Tổ bình tỉnh trả lời chẳng cần né tránh ăn miếng trả miếng chưởng đối chưởng. Thầy Tổ nhìn Heo Quan rồi nói:

– Tin theo chủ trương, làm theo chủ trương nhà nước, quan hệ mật thiết với trung ương ủng hộ những người có tâm vì đất nước làm như thế là cấu kết với những thành phần xấu hay sao ? Đoàn kết dân tộc giúp đỡ cùng nhau vượt qua gian khổ, lá lành đùm bọc lá rách, nhường cơm xẻ áo trong lúc gặp khó khăn, tắc lửa tối đèn tình làng nghĩa xóm, bầu thương lấy bí sự quan hệ với nhau như thế, là lôi kéo dân chúng hay sao?

– Đồng cùng một dân tộc Việt Nam, đồng chung nhau một Quốc Tổ, đồng hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cha Ông nhắc nhở nhau phải có trách nhiệm bổn phận gìn giữ những gì tốt đẹp nhất của Cha Ông để lại, làm như thế mà lôi kéo chúng dân vào con đường mê tín hay sao? Siết chặc tình Quân Dân thân thiện với trung ương. Ai nói Trung Ương là thành phần xấu. Cùng nhau hướng về Cội Nguồn sao gọi là mê tín dị đoan.
– Chống phá Chính Quyền là những thành phần không tuân thủ pháp luật, không hành sự theo chủ trương. Mà hành sự theo cảm tính cá nhân. Tao là Luật Pháp, Luật Pháp là Tao, phép Vua thua Lệ Làng. Tự tung tự tác muốn làm gì thì làm. Lũ Biến Thái ác quan càng nghe càng kinh sợ. Thầy Tổ không dừng lại ở đây, mà tiếp tục nói lên những tiếng nói chân chính.
– Thưa các quan, trên đầu con cháu Việt Nam là Cha Ông, Quốc Tổ. Trước mặt dân chúng là chủ trương của đảng và nhà nước, Bên phải của người dân là truyền thống anh linh dân tộc dựng nước giữ nước. Bên trái của Đồng Bào, là Hiến Pháp, Luật Pháp. Sau lưng người dân là lời dạy của những bậc cấp cao lãnh đạo. Ví như lời dạy của Chủ Tịch Nước, Của Tổng Bí Thư, của Thủ Tướng v. V.
– Tôi chỉ là người dân trên thời tôn thờ Nguồn Cội. Đi theo chủ trương nhà nước, nghe theo lời dạy những lãnh đạo cao cấp, sống theo Hiến Pháp Luật Pháp. Không quên Truyền Thống Anh Linh dựng nước giữ nước. Tôi chỉ là người như thế. Chẳng có gì ngoài bổn phận của một người công dân, bổn phận cháu con đối với Ông Cha. Nếu cho là có tội. Thời cái tội tôi ở chỗ nào, Các quan hãy cho tôi biết, tôi mới thừa nhận là mình có tội.
– Nghe Thầy Tổ nói những lời như thế, người có tội không phải là Thầy Tổ. Cấu kết thành phần xấu không phải Thầy Tổ, lôi kéo dân chúng mê tín dị đoan không phải là Thầy Tổ, phá hoại chủ trương chống lại Nhà Nước không phải là Thầy Tổ. Mà là những ác quan biến thái, đi ngược lại chủ trương. Nên Thầy Tổ hỏi có cán bộ nào trả lời, việc làm của tôi sai trái chỗ nào không.
– Không có vị quan biến thái nào trả lời cả. Đồng nghĩa là Thầy Tổ vô tội. Những ác quan nhìn Thầy Tổ bằng con mắt kinh dị, không nói là phi thường. Với lối hùng biện phản đòn không ai ngờ tới. Thầy Tổ nói tiếp:

Đã là người dân sống theo Hiến Pháp, Luật Pháp, những gì Hiến Pháp, Pháp Luật không cấm thời người dân có quyền làm, Huống chi là Hiến Pháp, Pháp Luật cho phép. Người dân có quyền tham gia phản biện những gì đúng sai, cũng như cống hiến những gì tốt đẹp cho nhà nước, làm như vậy là chống phá nhà nước hay sao ?
– Làm theo Trung Ương mà là xấu, theo chủ trương nhà nước mà là sai. Người phạm tội không phải là tôi mà chính là các Ông, coi thường chủ trương, xem thường Hiến Pháp, Luật Pháp, coi thường Cội Nguồn, ngăn cản người dân không được tôn thờ Quốc Tổ. Trong khi Quốc Tổ cũng là Quốc Tổ của Đảng và Nhà nước. Quốc Tổ của cấp cao lãnh đạo. Chống Quốc Tổ là chống cấp cao lãnh đạo. Chỉ có những vị quan, quên Cội quên Nguồn, chống phá Cội Nguồn, hành động ấy rất có lợi cho quân xâm lược, hầu đưa dân tộc Việt Nam đến con đường nô lệ. Sự hành động phá hoại Cội Nguồn ấy. Bằng chứng các quan ép tôi, cũng như người dân địa phương phải từ bỏ Cội Nguồn không theo chủ trương nhà nước. Việc nầy chúng Tôi phải trình lên trung ương, để trung ương xem xét và kết luận. Tôi có tội hay là các Ông có tội. Tòa Án xét xử tối cao, không phải là tòa án Địa Phương, mà là Viện Tối Cao Trung Ương. Đám quan biến thái cửa quyền càng nghe Thầy Tổ giải trình chúng càng tái mặt. Thầy Tổ đã ra đòn thời ra cho tới bến. Thầy Tổ nói:
– Đã là người Việt Nam, thời mỗi người dân có bổn phận tôn thờ Nguồn Cội cũng như có trách nhiệm, truyền đạt lại những gì tốt đẹp của Cha Ông, nhắc nhở cùng nhau, bảo vệ quê hương đất nước.
– Thật ra người dân có tôn thờ gì tôi đâu chẳng qua họ đến với tôi là vì họ muốn nghe những gì tốt đẹp của Cha Ông Họ. Tôi thấy họ có Nhân, có Nghĩa, có Trung, có Hiếu, nên tôi mới bỏ chút thời giờ kể về Ông Cha của họ. cho họ nghe.
– Còn những người Tổ Tiên không thờ, tôn thờ ngoại bang, bất Nhân, bất Nghĩa, bất Trung, Bất Hiếu. đối vối Cội Nguồn Cha Ông của mình. Dù cạy răng tôi cũng không bao giờ nói. Vì những người nầy không xứng đáng để được nghe những gì tốt đẹp của Ông Cha Cội Nguồn của chính họ.
– Những kẻ có tội không phải là tôi, mà là những kẻ phản bội Ông Cha ngăn cản không cho người dân hướng về Cội Nguồn. Trù dập tấm lòng trung quân, hiếu nghĩa, có trách nhiệm và bổn phận đối với quê hương non sông đất nước. Tôi xin nhắc lại lần nữa kẻ có tội chính là các Ông, không phải là Tôi.
– Tôi cũng như bao nhiêu người dân luôn hướng về Cội Nguồn tôn thờ Cội Nguồn, luôn thành kính biết ơn. Và kế thừa những gì tốt đẹp của Cha Ông để lại, phát huy và gìn giữ. Tôi thừa nhận là dân chúng có mến mộ đức độ của tôi, ca ngợi sự hiểu biết của tôi. Nhưng họ không đi theo tôi, mà đi theo chủ trương của nhà nước hướng về Nguồn Cội ca ngợi Truyền Thống Anh Linh dựng nước giữ nước, đó là bổn phận và trách nhiệm của mỗi người dân Việt Nam.
– Với lập luận vững chắc hùng hồn xé lưới thiên la địa võng của chúng. Hơn mười tên quan ngơ ngác. Dân Chúng thời tỉnh ngộ nhất là những người yêu mến Cội Nguồn không còn sợ sệt gì nữa. Với tài nghiệp vụ biến trắng thành đen, không tội làm cho có tội, nhưng trước một người có lối trả lời hết sức kỳ dị như Thầy Tổ. Cáo quan, Báo quan, Beo quan, Heo Quan, nhìn nhau thăm dò ý kiến. Sói quan từ nảy giờ theo dõi trận đấu trí, thấy đàn em bị đánh tơi bời, không đi vào án kết được nữa. Bằng nói: Để đó cho cấp trên.
– Với ngón nghề hơn hẳn đàn em, mấy mươi năm điêu luyện chưa có lần nào là con mồi thoát khỏi khi đã ra tay, bằng tung tuyệt chiêu hầu hạ gục con mồi. .
– Sói quan nói: Nầy Ông Hiến ông nói dân mến mộ đức độ của Ông, đức độ của Ông là cái gì Ông hãy trình bày ra đây cho Quan rõ. Quan Beo, Quan Heo, Quan Cáo thấy đàn anh ra đòn hấp dẫn, bồi thêm mấy chưởng: Ông nên thành khẩn khai thật ra đây.
– Dân chúng nín thở ai cũng nghĩ lần nầy Thầy Tổ có thoát ra được mẻ lưới xảo quyệt của bọn cửa quyền hay không. Nếu không thời coi như hết đời thật tội nghiệp cho Thầy Tổ. Bọn biến thái cửa quyền ác bá nhìn Thầy Tổ như muốn ăn tươi nuốt sống. Chạy đâu cho khỏi thiên la tai họa, địa võng tai ương của bọn tao. Tên nào tên nấy đằng đằng sát khí nanh vuốt càng mọc ra dài thoàng, ai nhìn thấy cũng phải kinh hồn bạc vía.
– Thầy Tổ bình tỉnh tăng thêm công lực biện tài vô ngại, dõng dạt trả lời: Đức là Đạo Đức ví như Đức Tính uống nước nhớ Nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây, dân chúng thấy tôi luôn ca ngợi Cha Ông tôn thờ Cội Nguồn. Sáng cái Đức Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, dân chúng muốn học tập cái Đức trung hiếu nhân nghĩa nầy, nên họ thường tìm đến tôi. Tôi lúc nào cũng làm theo chủ trương của nhà nước, luôn đoàn kết không chia rẻ tình Đồng Bào Nghĩa Quân Dân. Cái Đức của tôi là như vậy.
– Cho nên lối sống của tôi, lối sống có Đạo có Đức, sống có tình nghĩa, tình làng nghĩa xóm. Lá lành đùm bọc lá rách, tỏa sáng cái Đức thương người. Thương người như thể thương thân, hại người như thể bỏ phân cho người. Đức nhân tỏa sáng ngời ngời. Nên phần nhiều dân chúng mến mộ tôi.
– Lại nữa Hiến Pháp, Luật Pháp cho phép mỗi người dân có quyền theo, hay không theo tôn giáo đạo giáo. Cái quyền của người dân được Hiến Định trong Hiến Pháp. Quyền được theo. Quyền Không Theo. Nên tôi chọn đi theo Truyền Thống Anh Linh Dựng Nước Giữ Nước. Tôn thờ những người có công đối với đất nước non sông. Sáng cái Đức biết ơn đối với tiền nhân. Sáng cái Đạo làm người, Đạo làm con cháu có trách nhiệm và bổn phận, trên thời ca ngợi Ông Cha, kế thừa những gì Ông Cha để lại. Dưới thời truyền dạy những gì tốt đẹp của Ông Cha truyền dạy cho thế hệ sau. Nên người dân luôn ca ngợi và mến mộ tôi.
– Ông Cha ta thường dạy sức yếu thời làm việc nhỏ miễn là có ích cho đời cho xã hội. Trước kia tôi thấy mẻ chai giữa đường tôi không bao giờ lượm, nhưng nay thời lại khác tôi không những lượm mẻ chai bỏ đi mà con khuyên người đừng bỏ mẻ chai ra đường. Trước đây tôi không biết kính trọng người già nhưng từ khi tìm hiểu qua lịch sử Ông Cha, tiên học lễ, hậu học văn. Vì thấm nhuần lời dạy tiền nhân, từ đó tôi ra đường thường tôn kính người già, nhường đường cho người già đi không chen lấn tranh giành. Trước đây tôi ít đóng góp ngày công cho xã hội, nay thời tôi hăng hái xung phong đi đầu. Xưa kia tôi hay nói láo đâm thọc thêu diệt, nhưng nay tôi nói cái gì cũng thật, nói lời nào cũng hữu ích cho xã hội. Thầy Tổ kể hết Đạo Đức nầy đến Đạo Đức kia lũ biến thái cửa quyền ác quan nghe như tiếng sấm rền vang.
– Có lẽ Sói quan chịu không nổi vỗ xuống bàn cái rầm thịnh nộ quát: Ông khai kiểu gì lạ vậy khai như thế làm sao kết án đem ra xét xử.

Thầy Tổ trầm tỉnh trả lời: Quan biểu tôi thành thật khai báo. Tôi đã khai đúng những gì tôi đã làm không có một chút gian dối.
– Sói Quan tức điên lên rút súng ra định bắn. Thầy Tổ nhìn khẩu súng rồi nói: Tôi cũng muốn chết từ lâu. Không lẽ nhảy xuống sông tự tử thời bị thiên hạ cho là ngu, còn uống thuốc độc tự tử thiên hạ cho là dại, tự mình đập đầu chết thiên hạ cho là điên. Tôi luôn nghĩ đến cái chết, chết như thế nào là chết xứng đáng, chết vang danh muôn đời. Nay được chết vì Cha Ông, chết vì làm theo chủ trương nhà nước, thời còn gì bằng. Người tu ai chẳng mơ ước cái chết như thế. Bây giờ không chết thời già cũng chết, quan cứ ra tay. Quan cứ nổ súng.
– Mười mấy tên quan ai nấy cũng lấy làm kinh dị. Dân chúng nghe xong không cầm được nước mắt. Những tên biến thái ác quan xầm xì bàn tán với nhau rồi đi đến kết luận, chưa kết tội được thời tạm tha, khi nào có kế mới thời mời đến làm việc. Dân chúng thở phào nhẹ nhỏm mừng cho Thầy Tổ. qua khỏi kiếp nạn. Viết tới đây Thầy Tổ, không khỏi thở dài. Trách chi một lũ thằng hề, khói mây rồi cũng trở về khói mây. Xin tạm dừng nơi đây Thầy Tổ sẽ cố gắng viết tiếp những gian nan khốn khổ cay đắng cuộc đời.
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————————–

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s