ĐỜI TRẦN THẾ
Đời trần thế, mấy ai là không khổ
Bể hồng trần, luôn xoay chuyển hợp tan
Khổ rồi vui, xây lên rồi sụp đổ
Cảnh vô thường luân chuyển mãi thế thôi
Đời ngắn lắm, như bóng câu cửa sổ
Như giọt sương, tan vở biến mất đi
Sao ta mãi vùi chôn trong lạc lối
Hãy về Nguồn, rời khỏi giấc mê si
Trở về trời, trong niềm vui sung sướng
Giấc mộng trần, luyến tiếc để mà chi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————–
