CHÂN TU Nước với non, phủ đầy tăm tối Với những ai, soi sáng chỉ đường Một câu nói, thiện lành trung chính Tu là
CHÂN TU Nước với non, phủ đầy tăm tối Với những ai, soi sáng chỉ đường Một câu nói, thiện lành trung chính Tu là
THÔI HẾT RỒI Nhìn cuộc thế, mà lòng buồn man mác Dân kêu gào, khốn đốn bởi do ai Một giang san, với bao điều
CÂU CHUYỆN SỐ 5 CHẾT LÀ NIỀM VUI CỦA NGƯỜI HÀNH THIỆN LÀ SỢ HÃI CỦA NGƯỜI HÀNH ÁC Nói đến thôn Lộc An thời
ĐỀ 4 Từ khi dựng nước Văn Lang đến nay năm nghìn năm, nhưng dư âm vẫn mãi vang động vào sông núi, trong linh
NGỌN ĐUỐC SOI DƯỜNG Ngọn đuốc sáng lên, cả đất trời Sáng cho non nước, sáng vì đời Sáng trong chia sẻ, nhiều đuốc sáng
CÓ MẤY AI Thử hỏi trên đời, có mấy ai Đứng lên dám nói, những trái sai Vượt qua sợ hãi, lòng bất khuất Đối