THÔI HẾT RỒI
Nhìn cuộc thế, mà lòng buồn man mác
Dân kêu gào, khốn đốn bởi do ai
Một giang san, với bao điều tan nát
Độc tràn lan, gieo rét những họa tai
Một màu đen, trên đất trời non nước
Luôn phơi bày, đầy ngang trái oan sai
Một đất nước, mấy nghìn năm Văn Hiến
Mà giờ đây, đầy rẫy, những chông gai
Ôi đau đớn, cho cảnh tình thời thế
Thôi hết rồi, cuộc sống chẳng tương lai
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————–
