THẤY ÁNH MÌNH MINH
Sống kiếp người, một kiếp đời ngắn ngủi
Có gì đâu, mà vọng tưởng đua đòi
Nếu không hiểu, rất sai lầm bảo thủ
Bám chặc rồi, thời khốn khổ lao đao
Họa hay phúc, đều do Ta tất cả
Lỵ mùi trần, lạc lối khó thoát ra
Bởi tất cả, là vô thường hư ảo
Có rồi không, thường luân chuyển lại qua
Mãi chạy theo, thời rơi vào bể khổ
Nghiệp thành rồi, thời muôn kiếp đọa sa
Cứ an nhiên, vì đời là cõi tạm
Giàu hay nghèo, nào có được mang theo
Đường siêu sanh, chính là về Nguồn Cội
Đã về rồi, thời thấy ánh bình minh
Rõ con đường, siêu sanh, và sa đọa
Chốn thiên đàng, trở lại chẳng khó chi
Từ đây vui mãi an vui
Không còn khốn khổ đọa sa luân hồi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————
