SEN, BÙN, BÙN, SEN
Sen nào phải, xa rời bùn đất
Mà nhờ bùn, nên cốt, nên sen
Không bùn sen sống được đâu
Nhờ bùn sen mới vươn lên mặt hồ
Tu cũng thế, cần gì xa lánh
Như Sen kia, vốn sống nơi bùn
Nhờ bùn Sen mãi trưởng thành
Nhờ đời Tâm mới sáng người Lương Tâm
Lối tu phận định thấp cao
Sau đây phân rõ đường tu đành rành
Trường thi Tạo Hóa trường đời
Luật Trời chỉ rõ cho người xem qua
Nhất thời tu ở tại gia
Thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa
Hoa Sen luôn ở chốn bùn
Phải đâu trên núi mà thành Hoa Sen
Tu hành lựa chọn pháp môn
Đã phân cao thấp cho Ta cái nhìn
Tu mà xa lánh đời trần
Bao giờ mới được lên ngồi tòa sen
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng, lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————
