THƯƠNG TRẦN THẾ

THƯƠNG TRẦN THẾ

Thương trần thế, lao đao kiếm sống
Khi mãn trần, tay trắng, trắng tay
Nào hay cuộc sống nào hay
Trần gian quán trọ đến đi tạm dừng
Bởi tăm tối, u mù chẳng biết
Nên thành ra, mê đắm cảnh trần
Lao vào giành giật tranh giành
Đến khi nhắm mắt không còn cái chi
Tâm u mù, gieo ra nghiệp ác
Ác đã gieo, khó thoát tai ương
Trước là sa đọa Hồn Linh
Sau là địa ngục súc sanh luân hồi
Có rồi không, đều là giả tạm
Bởi trần gian, vốn thuộc trường thi
Trường đời thế tục trần gian
Đến đây để học, để thi Đạo, Đời
Vài chục năm, đâu là vĩnh cữu
Dù trăm năm, cũng chỉ bóng câu
Kiếp trần thoáng chốc qua mau
Mới đó giờ đã trắng phau bạc đầu
***
Đến trường thời học được gì
Linh Hồn, Thể Xác, Đạo, Đời rõ thông
Ngộ rồi thời thấy Chân Ông
Chân Tâm Chân Tánh, Lương Tâm đắc thành
Mãn trần trở lại Quê Trời
An vui tự tại vĩnh hằng an vui
Thương thay cho kẻ u minh
Đến trường chẳng học được chi dại khờ
Lao theo thế tục trần phàm
Làm hư làm hại Linh Hồn chính Ta
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————–

Leave a Reply