ƯỚC MONG CUỘC ĐỜI
Mong sao đến lúc về già
Có được cuộc sống an nhàn an vui
Tâm hồn lắng đọng tự nhiên
Thong dong dưỡng lão bình yên cuộc đời
Kinh thơ bầu bạn hằng ngày
Khai tâm mở trí không còn tối mê
Đến khi nhắm mắt ra đi
An vui tự tại siêu lên thiên đàng
Trở về Thiên Giới cõi trời
Không còn sanh tử đọa đày trầm luân
Con đường Nguồn Cội Ta đi
Đến nơi bờ giác thoát ra luân hồi
Tuổi già sắp lặng mặt trời
Vì mê không tỉnh mãn trần u minh
Thiên đàng chẳng biết đường lên
Âm ti địa phủ nghiệp xoay lao vào
Hồn Ta có Đạo sáng ngời
Bước chân rộng khắp Ta Bà Hư Không
Thiên đàng mới thật quê hương
Trần gian cõi tạm được chi không màng
Tuổi già cần phải an nhàn
Của trần trả lại có gì của Ta
Về già lắng đọng tự nhiên
Không còn vướn bận ưu phiền tỉnh tâm
Về già mong muốn bấy nhiêu
Coi như viên mãn ước mong cuộc đời
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————
