NGỌC HỒN MÂU NI
Dương Trần cõi tạm trường đời
Phải đâu Thiên Giới cõi trời quê hương
Cõi trần bước đến rồi đi
Khác gì quán trọ có chi lâu dài
Kiếp trần thoáng chốc qua liền
Mãn trần có được những gì mang theo
***
Ví người tìm ngọc bể sâu
Ngọc không tìm lấy tìm chi đất bùn
Phật, Tiên, lặng lội bể trần
Giàu sang bùn đất không cần tìm chi
Tìm là tìm ngọc Mâu Ni
Chính là Linh Giác Hồn Linh con ngươi
***
Vì mê nên mãi u mù
Mâu Ni tăm tối lạc loài lang thang
Ngọc chìm dưới đáy thế gian
Phật, Tiên cứu vớt mà đem về trời
***
Thiên Chúng sanh xuống phàm trần
Không tìm thấy ngọc rơi vào bát phong
Đi vào tăm tối, tối tăm
Chạy theo vật chất trắng tay lìa trần
***
Lại quên, quên mất đường về
Quê Trời xa thẳm mịt mù u minh
Uổng công xuống thế uổng công
Bể trần lặng lội nhưng không được gì
***
Vì mê danh lợi hảo huyền
Lạc vào cảnh giới vô thường trống không
Mâu Ni trâm quý biết bao
Ngọc Hồn như Ý Mâu Ni ngọc Trời
Cha Trời truyền dạy lâu rồi
Cứu được Linh Hồn mới thật đỉnh cao
Dù xây triệu ức chùa am
Không bằng cứu một Hồn Linh, Linh Hồn
Vật chất hữu lậu vô thường
Mâu Ni Vô Lậu trường tồn Giác Linh
***
Sống đời ra sức độ nhân
Không thành cũng được siêu lên Thiên Đàng
Cung chủ, Chúa Động uy quyền
An vui Cực Lạc vạn đời ức năm
***
Nhờ vì Quy Tổ Nhận Tông
Mãn trần trở lại Quê Tiên, Thiên Đàng
Cuộc đời vững Gốc an toàn
Dù trong bể khổ rõ đường thoát siêu
Nếu như truyền bá kinh thơ
Đi vào tận độ, độ siêu Linh Hồn
Nếu như độ được nhiều người
Vua Trời cũng chẳng lên ngồi khó chi
Chỉ cần nhiều ngọc Mâu Ni
Vua Trời mãi mãi cũng như Chúa Trời
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————-
