GIÁC, MÊ CUỘC ĐỜI

GIÁC, MÊ
CUỘC ĐỜI

Tu là rõ biết, không mê đắm
Những gì bỏ lại, thứ mang đi
Giàu mà nghèo Đạo, không có đức
Đến khi nhắm mắt, chẳng ra chi
Cái nghèo muôn kiếp, hồn xơ xác
Sanh tử, đọa. đày, khốn cùng nguy
Thiên Đàng Cực Lạc, nào rõ thấu
U mù tăm tối, biết nào đi
Uổng kiếp làm người, qua truôn mất
Lạc Nguồn lạc Cội, khổ lâm li
Trầm luân khốn khổ, không hồi kết
Lợi danh cho lắm, chẳng ra chi
Kiếp trần cuộc sống, có bao lâu
Mới đó giờ đây, đã bạc đầu
Cõi tạm trường đời, nơi trần thế
Chớp mắt qua liền, tựa bóng câu
Hãy mau tỉnh giấc, về Nguồn Cội
Trở lại non bồng, chốn quên Tiên
Hồn đến hồn đi, xưa nay thế
Trắng tay, tay trắng, có mang chi

***
Văn Hóa Cội Nguồn

————————————————

Leave a Reply