BỂ KHỔ MÊNH MANG QUAY ĐẦU LÀ BỜ

BỂ KHỔ MÊNH MANG
QUAY ĐẦU LÀ BỜ

Thế cuộc hiện nay, phần nhiều chỉ tìm cầu hướng ngoại, không chỉ người tu hành tìm Đạo giải thoát. Mà kể cả sự đời cũng lao theo con đường hướng ngoại, mà quên đi Dương Nội.
Một Dân Tộc mà như thế, như Cây mất Gốc, như Sông mất Nguồn, Dân mất Gốc tự nó tàn đời, sinh lực đâu ra mà giàu với mạnh. Dân đã bỏ Nguồn tự nó cạn kiệt phồn vinh, ấy là lẽ tự nhiên.

Cha Già Quốc Tổ bỏ quên,

Thờ ông hàng xóm rối ben cơ đồ.

Phá sản dâng kẻ nước ngoài,

Tài nguyên cho mấy cũng thành như không,

Ô nhục đối với Tổ Tông

Ê chề lệ thuộc khom lưng lụy quỳ.

Trở thành yếu đuối mọi bề,

Phụng, Rồng nào thấy trò hề Nhân Gian.

Bể khổ mênh mang,

Quay đầu là bờ,

Nguồn Cội trở về ,

Mọi việc đều nên.

Thuyền mà cập bến thời yên
Dân mà còn Gốc bay lên chín tầng
Quay đầu tự nhận sai lầm
Tương lai rộng mở khắp cùng năm châu
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————————

Leave a Reply