TỈNH ĐI
Ai mà hơn được Ông Trời
Nghịch chi cho khổ vạn đời khốn nguy
Thuận Trời có phải hơn không
An vui hạnh phúc giàu sang muôn đời
***
Mắc chi mà nghịch Cội Nguồn
Như cây mất Gốc tàn đời héo khô
Thuận Thiên thời được Thiên Ban
Phúc, Tài, Lộc, Thọ, An Khang, mọi bề
***
Xưa nay truyền khẩu ở đời
Thuận Thiên dã tồn, nghịch Thiên dã vong
***
Cội Nguồn, Nguồn Cội Cha Ông
Ông Trời nào bỏ cháu con bao giờ
Chỉ người rời bỏ Cội Nguồn
Tự mình mất Gốc đi vào bơ vơ
***
Luân hồi sanh tử, tử sanh
Trầm luân khốn khổ biết bao đọa đày
***
Mắc chi mà bỏ Cội Nguồn
Ông Trời nào bỏ con người dại ngu
Con người Trời Tạo Trời Sanh
Chánh Thân Chánh Mẫu Uy Linh Tột Cùng
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————–
