TỈNH ĐI

TỈNH ĐI

Ai mà hơn được Ông Trời
Nghịch chi cho khổ vạn đời khốn nguy
Thuận Trời có phải hơn không
An vui hạnh phúc giàu sang muôn đời
***
Mắc chi mà nghịch Cội Nguồn
Như cây mất Gốc tàn đời héo khô
Thuận Thiên thời được Thiên Ban
Phúc, Tài, Lộc, Thọ, An Khang, mọi bề
***
Xưa nay truyền khẩu ở đời
Thuận Thiên dã tồn, nghịch Thiên dã vong
***
Cội Nguồn, Nguồn Cội Cha Ông
Ông Trời nào bỏ cháu con bao giờ
Chỉ người rời bỏ Cội Nguồn
Tự mình mất Gốc đi vào bơ vơ
***
Luân hồi sanh tử, tử sanh
Trầm luân khốn khổ biết bao đọa đày
***
Mắc chi mà bỏ Cội Nguồn
Ông Trời nào bỏ con người dại ngu
Con người Trời Tạo Trời Sanh
Chánh Thân Chánh Mẫu Uy Linh Tột Cùng
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————–

Leave a Reply