TỐI TĂM U MÙ
Lúc mạnh thời chẳng muốn tu
Đến khi lâm nạn biết đâu mà mò
***
Đường đời đâu phải mặt bằng
Hố sâu, vực thẳm, dốc, đèo, suối, sông
***
Sống thời chỉ biết làm ăn
Quên đi bổn Gốc Cha Ông Cội Nguồn
***
Vô thường đã đến cửa rồi
Tu sao cho kịp đến hồi ra đi
***
Đi mà chẳng biết đi đâu
Mịt mờ, mờ mịt, tối tăm mịt mờ
Bây giờ mới biết muộn màng
Ăn năng sao kịp luân hồi trầm luân
***
Dù cho tiền của như non
Nào đem theo được trắng tay cuộc trần
***
Cái công, công cốc cuộc đời
Dã tràng xe cát tỉnh hồn lại đi
***
Về Nguồn nhận Tổ quy Tông
Mãn trần trở lại Non Bồng Quê Tiên
Hay là Cực Lạc Bồng Lai
Thiên đàng sống mãi ở trên quê trời
***
Về Nguồn nào phải xa vời
Mà là Nguồn Cội của mình đấy thôi
***
Lúc mạnh thời chẳng muốn tu
Đến khi lâm nạn biết đâu mà mò
Nuôi thân còn phải nuôi hồn
Thân không còn nữa Hồn về cõi Tiên
***
Con đường trở lại quê xưa
Chính là về Cội mà lên thiên đàng
Sống mà như thế gọi là
Sống khôn sống giác, sợ gì tử sanh
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————–
