MỘT KIẾP CON NGƯỜI
Sanh ra một kiếp con người
Để ăn, để nói, để cười, để ca
Nói cười theo Cội Ông Cha
Không vinh cũng hiển, không sang cũng giàu
***
Ăn lành mà lại ở hiền
Trước sau gì cũng về miền Bồng Lai
***
Cười là vui vẻ cùng nhau
Sống hòa, sống thuận, sống thương, sống lành
***
Ấy là chân lý tu hành
Phải đâu tìm kiếm xa vời phải đâu
***
Tà, Chánh phân rõ hai bên
Nào xa thực tế ở nơi con người
***
Nói toàn ác độc hại đời
Cười trên đau khổ bao người khốn nguy
Ca toàn những chuyện vô nhân
Ăn tanh mùi máu săn tầm mua vui
***
Chánh Tà rõ cả đấy thôi
Những ai hiểu được cao thâm cao vời
***
Làm người một kiếp ở đời
Chánh Tà lẫn lộn khó thời biệt phân
Chỉ người trí huệ vô biên
Luôn nhìn thấy rõ không sai bao giờ
***
Im lặng nào phải ngu khờ
Mà là thưởng thức trò hề thế gian
***
Ăn toàn rau, củ, quả, hoa
Phải đâu chẳng hiểu món ngon sự đời
Vì Ta đã chán luân hồi
Địa Ngục ngạ quỷ cùng thời sức sanh
***
Nào Ta thua kém cạnh tranh
Mà ta hiểu rõ, chẳng thành cái chi
Mãn trần rồi cũng ra đi
Hai bàn tay trắng có chi tranh giành
***
Họ cười Ta cũng vui cười
Họ cười vì họ thấy người sút sa
***
Ta cười vì chuyện không đâu
Tuồng hề cứ mãi lanh quanh tuồng hề
***
Linh Hồn sống mãi muôn đời
Thế mà khóc chết không cười được sao
***
Vốn đời, đời vốn tiếu lâm
Không cười sao được rõ thông sự đời
***
Đường lên thiên giới cũng gần
Về Nguồn là đến chẳng cần đâu xa
***
Sống Dương thời trở về Dương
Thiên đàng Cực Lạc quê tiên vĩnh hằng
Sống Dương là sống thiện lành
Không quên Nguồn Cội thực hành Hiếu Trung
***
Sống Âm thời phải theo Âm
Đi vào Âm Phủ, Âm Ti, Âm Tào
***
Luật Trời luôn mãi công bằng
Muốn sao được vậy do mình gieo nhân
***
Tiên, Phàm, Phật, Thánh, Quỷ, Ma
Là do Thiện, Ác, Ngộ, Mê hai đường
Sanh một kiếp con người
Cũng ăn, cũng nói, cũng cười, khác nhau
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————-
