TỈNH THỨC – U MÊ

TỈNH THỨC – U MÊ

Khi về Nguồn, Ta mới hiểu nhận ra
Cây vững Gốc, luôn sum sê xanh tốt
Và hơn nữa, có gì hơn Cội Gốc
Đấng Cha Trời, Đấng Tạo Hóa Ông Cha
Đấng quyền năng, tột thế chủ tam thiên
Còn ai hơn, mà lìa Nguồn bỏ Cội
***
Bỏ Cội Nguồn, là đi vào đại tội
Hiếu chẳng còn, trung cũng vội đi tiêu
Sống bất nghĩa, đời rốt lại còn chi
***
Là lẽ sống, Tiểu Linh Hồn con cháu
Vì dốt ngu, nên nào đâu rõ thấu
Mới xa lìa, Nguồn Gốc Đấng Tổ Tiên
Mãi lạc loài, trong khốn khổ đảo điên
***
Trời phân định, mỗi giang san có Gốc
Bỏ Gốc rồi, thời tan nát Quốc Gia
***
Đã làm người, thời phải nên nhận thức
Gốc mất rồi, đời ra quỷ ra ma
***
Sống vững Gốc, mới là chân hạnh phúc
Nguồn vững rồi, thời mặc sức an vui
Vui nào hơn, khi có Nguồn Chân Lý
Lời Trời Cha, có châu báu nào hơn
***
Giàu hay nghèo, không chó chi đáng nói
Khi mãn trần, thời tay trắng như nhau
***
Ôi trần thế, một cuộc đời vật chất
Có rồi không, khi nhắm mắt ra đi
***
Khi giác ngộ, thời có gì luyến tiếc
Vàng như non, mãn kiếp chẳng có chi
***
Càng hiểu rõ, thời càng thêm tỉnh thức
Trở về Nguồn, là khôn nhất càn khôn
Thoát lênh đênh, trong bể trần giông tố
Gốc vững rồi, đời xanh tốt bình yên
***
Thoát bi lỵ, bao chuyện đời rối rấm
Cảnh tuồng hề, bao vai diển khói mây
***
Càng phô trương, thời càng thêm chìm đắm
Được rồi thua, đau nhứt tận thấu xương
***
Bao giả tạm, nơi hồng trần hào nhoáng
Làm cho người, quên mất bước siêu sanh
***
Mới thoáng chốc, đời người vào bóng xế
Kiếp hoàng hôn, chớp mắt đã biệt tăm
Về đâu hỡi, Linh Hồn đầy u tối
Hãy về Nguồn, bước tới chốn bồng lai
Thiên Đàng Cực Lạc An Vui
Trường sanh sống mãi ở trên Thiên Đàng
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————————

Leave a Reply