VẬT CHẤT NUÔI THỂ XÁC
VĂN HÓA NUÔI LINH HỒN
MÓN ĂN TINH THẦN
Ta đến cõi trần để mà ăn
Ăn rồi thành tánh chẳng hề quên
Tánh phàm tánh tục, nhiều vô số
Tánh Phật tánh Tiên, nhiều lênh khênh
Nơi trần món tánh, nào cũng có
Tạp ăn phải chịu, nhứt, đau, rên
***
Sân si ái ố, món biến thái
Nếu đã ăn nhiều, họa càng thêm
Buông là bỏ tất, không ăn nữa
***
Ấy là nhận thức, để mà nên
Cái thật phơi bày, nên tỏ rõ
Món nào tánh nấy nhớ đừng quên
Hờn, giận, hơn, thua, món phiền não
***
Ăn vào lâm bệnh, khó siêu lên
Quê tiên cực lạc, miền thiên giới
Là nhờ ăn cử, với ăn kiên
***
Bất Nhân Bất Nghĩa, là độc tố
Bất Trung, Bất Hiếu, hại càng thêm
***
Ăn phải món nầy, liền sa đọa
Âm ty địa ngục, mãi xuống lên
***
Lời kinh Trời dạy, cần nên học
Món nào tánh nấy, nghiệp đeo mang
Món Nhân, món Nghĩa, Trung với Hiếu
Cúng Tổ cúng Tiên, vạn sự nên
***
Món Nhân món Nghĩa, dâng sai chỗ
Thiên đàng cực lạc, khó bước lên
Món nào tánh nấy, không kiên cử
Ăn tạp để rồi, khổ lênh khênh
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————–
