SỐNG ĐỂ CƯỜI

SỐNG ĐỂ CƯỜI

Sống thời vui vẻ, sống để cười
Cười cho thỏa mái, cười quên đời
***
Quên cái tuồng hề, thời với thế
***
Chuột, sâu, mọt, lậy, cáo, chồn, beo
Chúng ăn hết sạch, sông, biển, núi
Tài nguyên cạn kiệt, ốm tong teo
***
Chuyện đời ba chuyện, con tu hú
***
Sao bằng im lặng, để dưỡng hơi
***
Thước đo đánh giá sao mà trúng
***
Vô tư thanh thảng, trí nghĩ ngơi
Cười cho thoải mái, sanh phúc khí
***
Mạnh chân mạnh cẳng để qua đò
Một mạch thẳng lèo, qua bờ giác
Tránh xa thẳng chủ, cảnh xin cho
***
Một sớm một chiều, cơm rau cháo
Qua ngày để sống, cũng đủ no
***
Mùi kinh mùi kệ, mùi chân lý
Thơm tận linh hồn, quá thơm tho
Còn gì vui hơn, cười thỏa mái
Mười thang thuốc bổ, cũng thua xa
***
Nụ cười vui vẻ, cười cảm khoái
Bệnh cũng lùi dần, bệnh tiêu tan
***
An vui tự tại, theo ngày tháng
Thiên đàng cũng thế có gì hơn
***
Cái vui, vui mãi, không hồi kết
Sống để mà cười, sống an nhiên
Vui để mà quên, bao phiền toái
Đạo mầu bất tử, cũng làm nên
***
Bởi chấp sanh mê, không rõ biết
Cười tuồng, cười thế, cười tuồng vui
***
Đạo mầu đâu phải, nào xa lắm
Cười là mật pháp, cười là mật tông
Di Lặc luôn cười, cười đại giác
Cười thấu sự đời, thấu huyền cơ
Cười là hỉ xả, không dính mắt
Sen nở trong tâm, rạng nụ cười
***
Văn Hóa Cội Nguồn

Leave a Reply