LUẬT LÀ THẾ
Ta đến cõi trần, đến rồi đi
Ấy là quy luật, chẳng có chi
Tay trắng khi đến, không có của
Trắng tay khi đi, của cũng không
Rõ thông thời chẳng, buồn, vui, khổ
Giàu, nghèo, dân, quan, cũng như nhau
Nhắm mắt xuôi tay, nào ai khác
Một chiếc quan tài, một hố sâu
***
Linh Hồn còn mãi, vô lượng kiếp
Mỗi kiếp mượn thân, ấy chung quy
Mượn rồi phải trả, xưa nay thế
Nhẹ bổng Hồn Linh, đến rồi đi
***
Hành trang không phải là vật chất
Mà là duyên nghiệp, mãi mang theo
Nghiệp thiện siêu sanh, miền thượng giới
Nghiệp, ác, sa đọa, cảnh âm ty
***
Rõ thông tự mình, không ai khác
Thiên đàng, địa phủ tự mình đi
Luật là phải biết, thuyền tự lái
Đến nơi bờ giác, dứt mê si
***
Quy tổ nhận Tông, quy Chân Tánh
Tử sanh ra khỏi, đọa mấy khi
***
Vẻ đẹp muôn đời, là tỉnh giấc
Tử sanh làm chủ, đến cùng đi
***
Luật là định luật, xưa nay thế
Tử sanh, sanh tử, chẳng có chi
Xác trả lại rồi, Hồn nào chết
Đi vào kiếp mới, Ta lại đi
***
Về trời hay xuống nơi địa phủ
Siêu đọa do Ta, Ta định đi
***
Văn Hóa Cội nguồn
—————————————-
