TA LÀ AI

TA LÀ AI

Ta là ai, Ta cần phải nhận ra
Hồn hay xác, Ta phải xem cho rõ
Đừng lầm sai, thời khổ sở muôn đời
Kiếp con người, có phần Hồn phần Xác
Xác, nuôi gì, thời phải nhớ người ơi
Hồn là Ta, Hồn nuôi gì phải biết
Mới là người, trí thức ở đỉnh cao
Nuôi thể xác, mà quên Hồn là khổ
Xác mất rồi, Hồn lạc lõng chơi vơi
Xác là tạm, mới sanh, già, bệnh tử
Xác là thuyền, Hồn nhờ xác để tu
Rời bến mê, Hồn đến nơi bờ giác
Hồn không còn, sa đọa chốn âm u
Hồn ở mãi, trên thiên đàng cực lạc
Hồn muôn đời, luôn tận hưởng an vui
Mãi trường sanh, và trường tồn bất tử
Hồn là Ta, Ta mãi mãi là Ta
Phải nuôi Hồn, bằng kinh, thơ, văn, sử
Nào phải đâu, bằng vật chất hữu vi
Hồn u minh, thành Ta Bà luân chuyển
Đường luân hồi, và mãi mãi đọa sa
Xác phải đâu, là Linh Căn vĩnh cửu
Mà chỉ là, tứ đại nhóm hợp duyên
Hể có sanh, là đi vào cửa tử
Không như Hồn, luôn mãi mãi trường sanh
Chỉ theo nghiệp, mà thành ra vui khổ
Đọa cùng siêu, do Thiện, Ác mà nên
Ta là ai, Ta phải cần hiểu rõ
Để khỏi lầm, Ta luôn nhớ đừng quên
Xác là thuyền, Ta cần thuyền qua ải
Vượt sông mê, và đi đến cõi trên
Ta cần xác, để làm nên bất tử
Đạt Đạo mầu, và làm chủ trường sinh
Xác và Hồn, nuôi bằng gì phải rõ
Để khỏi lầm, Ta luôn nhớ đừng quên
***
Văn Hóa Cội nguồn
———————————————–

Leave a Reply