NHẬN RA SỰ THẬT

NHẬN RA SỰ THẬT

Giác ngộ rồi, thời nhận ra sự thật
Cõi trần gian, là cõi tạm trường thi
Nào phải đâu, cõi thiên đàng cực lạc
Cõi vô thường, lẫn lộn những khổ vui
Thi là đến, trường thi nơi cõi tạm
Có thời gian, và đến lúc ra đi
Giác ngộ rồi, không có chi bận bịu
Giàu hay nghèo, nơi cõi tạm như nhau
Quan với dân, dân chính là vạn đại
Một kiếp đời, phúc chốc cũng qua mau
Tiền với bạc, chỉ là phương với tiện
Nào mang theo, dù giàu có đến đâu
Dẫu thật nhiều, rồi cuối cùng bỏ lại
Có gì đâu, mà bám lấy khổ tâm
Ôi chân lý, cao siêu là giác ngộ
Hiểu được rồi, thường tích đức tu nhân
Những hành trang, hồn mang thiện nghiệp
Trở về trời, an lạc chốn quê tiên
Ngộ chân lý, cao siêu là như thế
Ngọc ở đời, là Văn Hóa Kinh Luân
Có được rồi, thời giàu muôn ức kiếp
Thành vua trời, đời hạnh phúc vô biên
Ôi sự thật, ngộ ra là rõ biết
Xác và Hồn, hai cảnh giới khác nhau
Hồn sống mãi, Hồn phải đâu thể xác
Xác mất rồi, Hồn đi tiếp kiếp sau
Khổ, sướng, vui, không phải ai ban phát
Giác ngộ rồi, thời sự thật nhận ra
Khổ, sướng, vui, ta gieo nghiệp tạo ra
Ngộ rồi Phật, Thánh, trong ta
Thần, Tiên cũng thế chính ta Tiên Thần
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————

Leave a Reply