LẼ THƯỜNG TÌNH
Mới đó giờ đây, hơn bảy mươi
Bệnh tật sanh ra, đến nực cười
Thi nhau tàn phá, thân trần tục
Ta nào có sợ, vẫn an vui
Thân mượn đến ngày, ta phải trả
Đó là định luật, vốn xưa nay
Sanh, già, bệnh lão, bao nỗi khổ
Ngộ rồi sầu não, có mấy khi
An vui tự tại, cùng năm tháng
Mãn trần hồn lại, phải ra đi
Trở lại quê tiên, miền thượng giới
Lẽ thường là thế, đến cùng đi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————————-
