KẺ KHÔN ĐƯỢC MẤY

KẺ KHÔN ĐƯỢC MẤY

Bây giờ không biết về Nguồn
Ngày sau đánh mất con đường lên tiên
Ở đời khôn, dại, ngu, điên
Kẻ khôn được mấy người ngu thời nhiều
Người ngu bỏ Cội lìa Nguồn
Tự mình đánh mất phúc lành Trời ban
Giặc lòng không dẹp đeo mang
Đến khi nhắm mắt đọa sa khốn cùng
Tổ Tiên Nguồn Cội chẳng nhìn
Ấy là ngu muội lạc loài bơ vơ
Như cây mất gốc còn chi
Tả tơi thân xác héo queo lá cành
Ý Trời truyền dạy xuống trần
Thờ ơ chẳng học u mù u minh
Khó mong trở lại quê tiên
Luân hồi sa đọa vùi chôn linh hồn
Tối tăm mù mịt biết gì
Súc sanh, địa ngục luân hồi lại qua
Triệu muôn ức kiếp hà sa
Biết bao khốn khổ đọa sa chẳng cùng
Kỳ nầy lạc mất Cội Nguồn
Ôi thôi muôn kiếp hết còn siêu sanh
Lanh quanh mãi mãi lanh quanh
Luân hồi sanh tử, tử sanh luân hồi
Tùy theo nghiệp lực xoay vầng
Khổ vui lẫn lộn đọa đày tai ương
Về Nguồn nương tựa. tựa nương
Kẻ khôn là thế biết bao phúc lành
Mãn trần hồn được về trời
An vui hạnh phúc vĩnh hằng an vui
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————

Leave a Reply