TRƯỜNG ĐỜI
Trường đời bể khổ hồng trần
Cho ta nếm đủ khóc cười họa tai
Cho ta nếm mật nằm gai
Đủ mùi đủ vị đắng cay dập bầm
Ốm đau bệnh tật đói nghèo
Khổ thân khổ cả linh hồn lao đao
Tại sao nầy hỡi tại sao
Làm người khổ thế biết bao khốn cùng
Đến khi hiểu rõ trường đời
Làm ta thức tỉnh sáng ngời tâm linh
Giờ đây ta tỉnh cơn mê
Trường đời là thế xưa nay trường đời
Mê đời thời phải lỵ đời
Càng mê càng khổ tơi bời hồn linh
Bể đời bể khổ trần gian
Trường thi tiến hóa gian nan sự đời
Mắc chi mà trách Ông Trời
Thiên tai dịch bệnh luôn là đề thi
Càn khôn bộ máy huyền vi
Chuyển theo định luật tự nhiên vận hành
Hết mưa tới nắng sự thường
Là do định luật xoay vần tạo ra
Làm người phải biết lo xa
Thuận theo định luật tạo ra an toàn
Trần gian nào phải thiên đàng
Trường đời cõi tạm bể trần chuyển luân
Tỉnh rồi thời mới khôn lên
Cho ta giác ngộ bấy nhiêu sự đời
Khổ đời càng khổ càng nhiều
Cho ta tỉnh ngộ tìm đường tiến tu
Cha Ông ta dạy từ lâu
Không khảo không đảo lấy chi đắc thành
Phải nên hiểu rõ cõi trần
Là nơi cõi tạm trường đời, trường thi
Trường thi khảo đảo liên miên
Trên đe dưới búa bắp rang trong nồi
Ngộ rồi thời rõ trường đời
Không còn lưu luyến trở về đường tu
Tuy dù còn ở trần gian
Nhưng tâm yên tịnh không mê lục trần
Trở về Nguồn Cội chính mình
Giàu nghèo cũng thế lìa trần tay không
Về Nguồn nhận Tổ quy Tông
Thế là đạt đạo sang sông lên bờ
Mãn trần trở lại cõi trời
Đề thi đã rõ phản hồi quên tiên
Từ đây sống mãi bình yên
Không còn sa đọa tử sanh luân hồi
Khổ trần là khổ tạm thời
Là nơi bể khổ trường đời trần gian
***
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————-
