LẦM MÊ

LẦM MÊ

Mê lầm cái gọi là Ta
Trăm phương ngàn kế mãi lo Thân Hình
Lo đêm rồi lại lo ngày
Lo cho đủ thứ nhọc nhằn lắm công
Đến khi tóc bạc hoa râm
Mới hay cái gọi là Ta già rồi
Đến hồi gần đất xa trời
Khi nằm xuống hố Thân Hình biến tan
Hồn linh vất vưỡng bơ vơ
Lang thang khắp chốn đó đây luân hồi
Lo Thân quên mất tu hành
Đến khi xác mất Linh Hồn u minh
Thiên đàng mất lối đi lên
Trôi lăng muôn kiếp súc sanh ngục tù
Hồn Linh mới thật của mình
Xác thân tạm mượn như thuyền qua sông
Qua rồi thuyền chẳng mang theo
Ấy là tạm mượn qua sông thuyền đò
Xác thân, thân xác, thân hình
Mượn rồi phải trả luật trời xưa nay
Cái Ta không phải xác thân
Mà là ám chỉ Hồn Linh, linh Hồn
Làm người phải biết tu hành
Nhờ thân tiến hóa Hồn thành Phật Tiên
Làm người quên mất Hồn Linh
Ấy là lầm lạc lầm mê khổ hồn
Cái Ta không phải xác người
Mà là Tâm Tánh Linh Hồn cái Ta
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-

Leave a Reply