THỨC TỈNH ĐI
Ôi trần thế, một cuộc đời ngắn ngủi
Chẳng bao lâu, thời bỏ xác lìa trần
Hồn về đâu, có bao lần suy nghĩ
Con đường nào, dẫn đến cõi thiên chân
Dựa vào đâu, để cho hồn yên nghỉ
Dựa vào đâu, để cho hồn siêu sanh
Được những gì, khi ra đi vĩnh viễn
Đến, rồi đi, thường vẫn trắng đôi tay
Giờ nghĩ lại, lòng bồi hồi thức tỉnh
Trở về Nguồn, vững Gốc lúc tử sinh
Quên nỗi khổ, quên đi bao dĩ vãn
Nơi bể trần, lắm cảnh những đau thương
Bao nỗi khổ, đã làm ta thức tỉnh
Ham muốn nhiều, thời cũng chỉ hư vô
Vì trần gian, chỉ là nơi cõi tạm
Giàu hay nghèo, cũng tay trắng mà thôi
Hồn ra đi.nào mang theo gì được
Ham làm gì, cho khốn khổ cái tôi
Được những gì ?
Khi xác mất, hồn ra đi
Thức tỉnh đi thức tỉnh đi
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————–
