TỰ NHỦ
Mình tự nhủ, với tấm lòng chân thật
Đã là người, sao quên Cội quên Nguồn
Hay là vẫn, còn dại khờ ngu muội
Mới quên đi, Nguồn Cội của chính mình
Cây mất Gốc, thời xinh lành sao được
Đành héo khô, rã mục với thời gian
Những nỗi đau, những tai ương dồn dập
Đời khốn cùng, nhưng có mấy ai thương
Ôi cuộc sống, một cuộc đời lạc Cội
Tự nhủ rằng, khờ dại biết là bao
Người quên Gốc người đi vào đại nạn
Mãi đọa đày, sa đọa chẳng ra sao
Quên Tổ Tông, là tự mình có tội
Khó đạt thành, cuộc sống những ước mong
Lạc Cội Nguồn, là long đong cuộc sống
Mãi luân hồi, muôn vạn kiếp tử sanh
Mình tự nhủ, với tấm lòng tự giác
Phải về Nguồn vững Gốc mới nên thân
Mãn kiếp trần, hồn đi vào siêu thoát
Trở về trời, sống hạnh phúc trường sanh
***
Văn Hóa Cội nguồn
———————————————–
