CHỢT NGỘ RA

CHỢT NGỘ RA

Ta đi gần hết, nửa cuộc đời
Mới thấu hiểu, những gì ta nên biết
Chợt nhận ra, cây sống tốt nhờ đâu
Cây an lành, là nhờ cây vững Gốc
Cây mãi xanh, thân cành lá sum sê
Nửa cuộc đời, thật u mê ngu ngốc
Mất Gốc rồi, thời cái kết héo khô
Nửa cuộc đời, sống như cây không Gốc
Lấy gì tươi, lấy gì tốt sum sê
Cây mất gốc, tự héo khô cành lá
Người lạc Nguồn, bao khốn khó theo chân
Dù cố gắng, cũng chỉ là cơn gió
Khổ vẫn đầy, bao cố gắng như không
Khi trải qua, những thăng trầm cuộc sống
Mới hiểu rằng, đời mất Gốc gian nan
Kiếp con người, sống ở nơi trần thế
Ta chỉ là, hạt bụi chốn thế gian
Những hạt bụi, lang thang không bờ bến
Mãi dập vùi, trong bão tố phong ba
Niềm giác ngộ, sống phải cần vững Gốc
Vượt qua nhiều, xui rủi những họa tai
Khổ hay vui, điều do ta tất cả
Gốc mất rồi, sống khốn khổ không sai
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————-

Leave a Reply