KIẾP CON NGƯỜI

KIẾP CON NGƯỜI

Kiếp con người, như giọt sương trước gió
Vội tan đi, chẳng biết sẽ về đâu
Đời mãi đau, mãi buồn trong cuộc sống
Buồn hợp, tan, còn, mất, cảnh chia ly
Mấy ai vui, cho hết năm cùng tháng
Hãy về Nguồn, sống rộng lối ta đi
Sống lạc quan, dù chưa lần may mắn
Nơi bể trần, dù lo lắng ích chi
Dù đục trong, nước sông thường vẫn chảy
Bèo cuốn trôi, dừng lại có mấy khi
Hãy buông đi, buông cho đời thong thả
Kiếp con người, chớp mắt đã ra đi
***
Chỉ có những người ngu si
Mới không hiểu rõ thế gia bụi trần
Bảo thủ mê chấp sai lầm
Gieo nhân bất chính quả thành họa tai
Chống Nguồn phá Cội huênh hoang
Cho là tài giỏi ngu si ngu đần
Tự mình hủy diệt đời mình
Đi vào ức kiếp khốn cùng lao đao
Đâu như những người khôn ngoan
Tôn thờ Nguồn Cội tựa nương Cha Trời
An vui an hưởng phúc lành
Khôn ngu đều taị do mình không ai
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-

Leave a Reply