BIẾT KHÔNG LÀM
CŨNG NHƯ KHÔNG
Đã biết cõi trần, là cõi tạm
Sao không về Cội, để tựa nương
Lìa xa Cội, là anh hùng lạc đạo
Gốc mất rồi, cành lá cũng tiêu vong
Người đạt đạo, không bao giờ lìa Cội
Thành Phật, Tiên, ra khỏi chốn tối tăm
***
Kẻ ngu si, thường xa Nguồn lìa Cội
Nên thiên đàng, vời vợi những xa xăm
Miệng ba hoa, là hiểu Nguồn hiểu cội
Nhưng thật ra , nào có hiểu cái chi
Mãi nghe theo, những con ma điển nhập
Cho rằng hay, nhưng phản nghịch mãi gieo
Cho rằng thông, nhưng chân tâm không rõ
Mãi mù mờ, không nhìn thấy Lương tâm
Thuyết lung tung, như những người điên loạn
Lúc là sâu, lúc là bướm, khoe khoang
Người ngộ đạo, là trí nhân tỏa sáng
Lòng hiếu trung, nhân nghĩa chẳng hề quên
Nên lối sống, thường yêu Nguồn mến Cội
Khác với người phản Cội, quỷ yêu tinh
***
Văn Hóa Cội Nguồn
——————————————————-
