LONG HOA THI TẬP – SẤM KINH – BÀI 11 : MỌI CHUYỆN ĐỔI THAY

LONG HOA THI TẬP – SẤM KINH
BÀI 11 : MỌI CHUYỆN ĐỔI THAY
1
Từ khi Quốc Bảo ra đời
Thế gian mọi chuyện đi vào đổi thay
Gió đổi gió, thay chiều đổi gió
Bức không còn nồm thổi ngược ra
Không còn buốt lạnh rét da
Thay vào ấm áp chim ca én chào
Đông đi rồi, không còn lụt lội
Ánh xuân về đào hội cùng mai
Trăm hoa đua nở sắc khoe
Đâu còn tăm tối âm u thế thời
Một cuộc sống, trời quang mây tạnh
Bướm say hoa mây hội đường mây
Kim cô nới rộng vòng vây
Cái đầu dân chúng đổi thay từng giờ
Da thay da, trắng hồng phơi phới
Thịt đầy lên, hình thái đẹp xinh
Rồng Tiên tỏa sáng bay lên
Ngàn sao lấp lánh dệt lên ngân hà
Khi đêm về, trăng ngà hiền dịu
Đâu như xưa, mờ mịt âm u
Đa Nguyên vận hội mùa xuân
Mưu cầu hạnh phúc ấm no từng ngày
Ôi nước Việt, một chân trời mới
Nở nhành hương, phơi phới tình thương
Mây trời nắng gió hồi hương
Dệt lên cuộc sống tươi xanh đất màu
Đất sanh lộc, nẩy chồi sự sống
Người đơm hoa kết trái sang giàu
Chim trời cá nước an bình
Đi vào cuộc sống thanh bình âu ca
Người rộn người, mừng vui ca hát
Thuyền cùng xe, dạo khúc thi đua
Ngược xuôi tấp nấp chuyển giao
Làm cho đất nước, dâng trào giàu lên
Ôi Văn Hóa, làm nên thay lá
Năm nghìn năm, trổi khúc văn minh
Làm cho đất nước hồi sinh
Tha da đổi thịt đẹp lên từng ngày
2
Ôi Quốc bảo, Ý Trời Ngọc Thụ
Cội cam lồ, sống dậy mầm khô
Tươi cành xanh lá sum sê
Đơm hoa kết quả giàu lên sang giàu
3
Nơi địa cầu, một Địa Long sống dậy
Khắp năm châu, đều chấn động vang rền
Một Việt Nam, một biển trời lồng lộng
Khắp nước non, đều trổi dạy hào quang
4
Việt Nam giờ đã đổi thay
Không còn như trước âm u mịt mù
Ngàn gió lộng, đất trời tỏa sáng
Ánh mặt trời, rọi chiếu năm châu
Cội Nguồn Văn Hóa tối cao
Chuyển xoay cuộc thế đi vào mùa xuân
5
Thân với xác, nuôi bằng vật chất
Phần Hồn linh, Văn Hóa dưỡng nuôi
Văn Hóa mà ở đỉnh cao
Làm cho nhân loại trở nên Thánh Thần
6
Một cuộc sống, đi vào Thánh Đức
Một địa cầu, chấm dứt chiến tranh
Hòa bình lặp lại bình an
An vui hạnh phúc giàu sang, sang giàu
Ôi Văn Hóa, Ý Trời truyền xuống
Làm cho đời, phơi phới nở hoa
Thái bình thịnh trị âu ca
Năm châu bốn biển một nhà anh em
7
Ôi Quốc Bảo, vô biên quý hiếm
Hàng triệu năm mới thấy một lần
Trời trao con cháu Tiên Rồng
Giữ gìn bảo quản lưu truyền hậu lai
Ôi Việt Nam cái may hiếm thấy
Được Cha Trời, yêu mến ban cho
Cội Nguồn Văn Hóa siêu nhiên
Trở thành Quốc Bảo Việt Nam lẫy lừng
8
Một Dân Tộc, đổi đời nhanh chóng
Nhờ món ăn Văn Hóa tối cao
Thay hồn đổi xác rất mau
Trở thành Phật, Thánh, Thần, Tiên, cao vời
Ai cũng muốn, nhưng nào có được
Do Ý Trời, lựa chọn ban ra
Ý Trời chọn lấy Việt Nam
Trao truyền Ngọc Thụ Văn Kinh Ý Trời
9
Nay Quốc Bảo, ra đời chuyển khắp
Chuyển địa cầu, trổi khúc liên minh
Đại Đồng chủ nghĩa vùng lên
Thế thay cái cũ, làm nên kim hoàng
Một thời đại, không còn chinh chiến
Biến trần gian, thành chốn thiên đàng
Liên thông đến các cõi trời
Mãn trần đều được phản hồi quê tiên
10
Cảnh phúc báo, Việt Nam đã đến
Thời đương nhiên, quyền quý tột cùng
Làm cho nhân loại phục tùng
Năm châu bốn biển, đồng tình ngợi ca
Một Việt Nam, đơm hoa kết quả
Dậy mùa xuân, rực rỡ hào hùng
Đứng đầu nhân loại Thánh Thần
Cửa trời rộng mở thiên đàng Việt Nam
11
Nền Quốc Đạo, hào quang tỏa sáng
Khắp đất trời, Quốc Giáo chuyển xoay
Rồng Tiên phất phới âu ca
Dân giàu nước mạnh bài ca thanh bình
12
Đời Thánh Đức, thiên đàng tại thế
Sống an vui, phụng múa rồng bay
Long, Lân, Quy, Phụng đắp xây
An khang phúc lộc mắn may đề huề
Kinh Văn Thiên Ý Cha Trời
Trở thành Quốc Bảo sáng ngời Việt Nam
Lời kinh Thiên Ý Trời Cha
Lời kinh Quốc Bảo sáng soi đất trời
Lời kinh chân lý mặt trời
Lời kinh đem lại đất trời mùa xuân
13
Kinh nầy đọc tụng thường đem
Quỷ Thần hoan hỷ Thánh Tiên phù trì
Bình an vạn sự yên bình
Làm đâu được đó sang giàu mắn may
Chỉ cần biên chép ấn in
Cầu chi đặng nấy việc chi cũng thành
Ông Bà Cha Mẹ nhiều đời
Siêu sanh thiên giới an lành an vui
Cháu con vinh hiển vinh hoa
Gia đình hạnh phúc bình an sum vầy
Huống chi tụng đọc thuộc lòng
Tiêu tan tội lỗi không còn đọa sa
Mãn trần hồn được siêu sanh
Về trời hưởng phước an vui vĩnh hằng
Sấm truyền Thiên Ý lời Trời
Kinh Thơ Ngọc Thụ để đời soi chung
Kệ Rằng
Tu hành phải có đường đi
Nếu không phải thế thời đi đường nào
Về trời phải có con đường
Mới mong đi đến cõi trời quê Tiên
Tu hành thời phải có kinh
Có thông có hiểu mới nên Đạo Vàng
Làm người đánh mất Cội Nguồn
Tránh sao cho khỏi nổi chìm lênh đênh
Cội Nguồi rời bỏ sao nên
Như cây mất Gốc héo queo lá cành
Tại mình gieo tạo chẳng lành
Thành ra sa đọa ngục hình âm ti
Cội mình, mình bỏ mà chi
Không mê cũng dại không ngu cũng đần
Cái khôn đánh mất dại khờ
Chìm trong tai họa mịt mờ âm u
***
Văn Hóa Cội Nguồn
———————————————-

Leave a Reply