LONG HOA THI TẬP – SẤM KINH – 50

LONG HOA THI TẬP
SẤM KINH
50

Hạ ngươn nay đã hết rồi
Cơ trời vận hóa lập đời thượng ngươn
Đi vào sàng lọc chuyển luân
Giao thời giao hóa mấy năm sống còn
Ôn tai địch bệnh lan tràn
Làm ăn kinh tế vô cùng gian nan
Tý hư, sửu hao, dần khó khăn
Mèo kêu bao kẻ thảm thê nợ nần
Phải mau về Cội về Nguồn
Mới mong tránh khỏi hiểm nghèo tai ương
Cơ trời vận hóa chuyển xoay
Cái sanh cái diệt đổi thay từng ngày
Giàu sang trở lại bần hàn
Quyền Uy hết phước vào tù thảm thê
Lớp thời bệnh tật ủ ê
Lớp thời suy sụp quyền huy chẳng còn
Ôi thôi sự thế nhộn nhàn
Lên voi xuống chó hai đường hai nơi
Đông tàn thời tàn theo đông
Mạt pháp kết thúc cuốn theo tuồng hề
Lao xao trần thế bộn bề
Nợ nần chồng chất còn gì nữa đâu
Đông thời, quyền thế quyền Uy
Đông tàn xuân đến còn chi hết rồi
Giả hình, giả dạng, giả Thần
Đến khi dương hiển đi vào lòi đuôi
Không còn chỗ trốn chỗ chui
Phải đánh mang họa lê thê cuộc đời
Huyền cơ thay đổi chu kỳ
Đương nhiên kẻ khóc người cười xưa nay
Cái sanh cái diệt theo cơ
Kẻ thời xuống hố kẻ lên chín tầng
Biết thời tránh khỏi dễ dàng
Trời chuyển đông tàn ta hướng về xuân
Ấy là mới thật là khôn
Thuận Thiên mọi việc bình an yên bình
Chờ khi gặp hội mây Rồng
Đi vào gặt hái phúc phần Trời cho
Xuân về thời phải theo xuân
Thuận Thiên là vậy tai ương không còn
Cơ trời vận hóa chu kỳ
Đông về Ác tịnh, dương suy âm hoàn
Mạt pháp cũng chẳng khác nào
Càng sâu càng hiểm lên đời chúa vua
Càng ác thời càng vinh quang
Được dân sùng kính được ngàn sự may
Ấy là Mạc Pháp Mùa Đông
Sang xuân thời khác Ác nhân tiêu đời
Mạc pháp hành thiện dập vùi
Vì không hợp cảnh hợp thời hợp cơ
Mùa đông cái Ác lên ngôi
Phải đâu cái thiện mà phơi mà bày
Mạc Pháp Ma Quỷ làm trời
Danh hiền phú quý rồi đời đi tiêu
Ấy là cơ vận tự nhiên
Không ai cản được phải theo vận thời
Trời cho cái Ác lên đời
Chính là vận hóa chu kỳ mùa đông
Chu kỳ Mạc Pháp Dương suy
Càng Ác càng được lên hương lên đời
Đến khi cơ vận chuyển dời
Âm suy Dương thịnh Ác thời tiêu vong
Lúc nầy hành thiện hợp cơ
Trời cho cái Thiện lên ngôi Ông Hoàng
Hành Ác mang họa khốn cùng
Ấy là không hợp cơ thời chơn dương
Thánh đức Dương Hiển mùa xuân
Chu kỳ vận hóa Ác tiêu Thiện còn
Phải mau cải ác quay đầu
Mới mong qua khỏi dập vùi nát tan
Cái Ác không hiệp chơn dương
Chơn dương càng hiển ác nguy trùng trùng
Phải mau cải ác mới còn
Bằng không phải chịu khắp cùng tai ương
Mùa xuân vận hóa Đa Nguyên
Đương nhiên cơ vận triệt tiêu Độc Tài
Phải mau chuyển đổi kịp kỳ
Mới mong tránh khỏi đi vào diệt vong
Thế thời xuân khác mùa đông
Ăm suy Dương thịnh huyền cơ chu kỳ
Chuyển theo định luật tuần hoàn
Mùa xuân thời nở hoa Đào hoa Mai
Một thời hoa Cải mùa đông
Một thời khoe sắc khoe hương rực trời
Xuân về lần lượt lụi tàn
Nhường cho Lan, Cúc, Mai, Đào Tầm Xuân
Thế thời xuân khác mùa đông
Âm- Dương hai cảnh khác nhau một trời
Đêm về con vật ra đời
Toàn là Rắn, Rết. Sói, Chồn, Cáo, Beo
Ngày về con vật đổi thay
Bò, Trâu, Dê, Ngựa, Gà, Heo, Chim, Cừu
Cáo, Chồn, trốn mất lần lần
Rắn, beo, cọp, sói ẩn mình trốn chui
Chu kỳ vận hóa xưa nay
Không hiểu mang họa là do tại mình
Tối tăm chẳng hiểu cơ trời
Đi vào mang họa tại mình chẳng thông
Ban ngày Chồn, Cáo lang thang
Tránh đâu cho khỏi tai ương tàn đời
Ban ngày Rắn, Rét ra đàng
Tránh đâu cho khỏi tàn đời nát thây
Rắn khôn lẫn trốn trong hang
Mới toàn tánh mạng bình an sống còn
Huênh hoang tự đắc ban ngày
Tránh đâu cho khỏi hầm quay nấu nhừ
Cáo, Chồn không trốn ẩn mình
Mà còn xuất hiện ban ngày kiếm ăn
Tự mình chuốt họa vào thân
Ngu suy chẳng hiểu dương soi khắp cùng
Nghịch cơ khó nổi trường tồn
Tự mình vào chốn đi vào diệt vong
Thời kỳ Dương hiển Dương soi
Manh tâm hành ác đi toi chẳng còn
Thời kỳ Thánh Đức kim hoàng
Manh tâm làm ác đi đời đi tiêu
Trời cho cái Thiện lên ngôi
Âm suy, Dương thịnh phải đâu do người
Trời cho cái Thiện lên đời
Mạt Pháp kết thúc sang thời thượng ngươn
Ấy là định luật tự nhiên
Phải thông phải hiểu mới yên cuộc đời
Cải ác hành thiện cho rồi
Mới mong tồn tại ở thời thượng ngươn
Lời Trời giải rõ huyền cơ
Cho người hiểu rõ mà đi đúng đường
Làm Ác phải đúng chu kỳ
Dương suy Âm thịnh lên đời lên hương
Làm ác gặp thời chơn Dương
Khó mà toàn mạng tai ương dẫy đầy
Mùa xuân làm ác tàn đời
Thương ngươn hành ác tự mình diệt vong
Mèo kêu trời đất đổi thay
Giao thời Thiện Ác chuyển sang chu kỳ
Đi vào Thánh Đức lập đời
Rồng về tỏ hiện Mặt Trời Tâm Linh
Sáng soi cùng khắp thế gian
Vô minh tan biến ác gian không còn
Đường trần thay đổi chu kỳ
Nếu không hiểu rõ nằm ỳ chết oan
Ngọ về còn ác còn gian
Ấy là tự diệt nát tan cuộc đời
Cơ trời cũng đã định rồi
Ác tiêu Thiện hiển đến vài trăm năm
Rắn, Chồn, mà biết tu thân
Chuyển mình hành thiện mới mong sống còn
Chần chờ ắt phải nguy nàn
Trùng trùng tai họa ngập tràn tai ương
Thượng ngươn Thánh Đức chơn dương
Đi vào cảnh giới Phật, Tiên, Thánh, Thần
Đâu còn phù hợp Ác Nhân
Mà là phù hợp Thiện căn Thiện lành
Tu mau kẻo trễ là gì
Tu nhân hành Thiện đi vào chơn dương
An lành trong cảnh mùa xuân
Đơm hoa kết trái giàu sang, sang giàu
Tu mà lạc Cội lạc Nguồn
Đi vào mất Gốc không thành cái chi
Tu mù lạc mất đường đi
Dã tràng công cốc thành chi mà thành
Những ai sớm biết siêu tầm
Về Nguồn thấy rõ con đường ta đi
Con đường Thánh Đức Ý Thiên
Con đường thành đạt vô biên phúc lành
Ở thời Thánh Đức kim hoàng
Bất trung bất hiếu đi vào diệt vong
Ở thời Dương hiển xuân lai
Làm nhiều điều ác họa tai trùng trùng
Ấy là thiên luật Ý Trời
Trời cho Thiện chủ, ác thời phải tiêu
Cơ trời luân chuyển định phân
Làm Ác thuận cảnh mùa đông cơ trời
Thiện thời Dương hiển hợp thời
Thiện nhiều thành Phật, Thánh, Thần, Chúa, Tiên
Bây giờ mới hiểu tại sao
Là do cơ vận chuyển xoay chu kỳ
Âm- Dương suy thịnh tuần hoàn
Phải đâu nhân định con người tạo ra
Con người phải thuận theo Thiên
Mới nên nghiệp lớn mới yên cửa nhà
Đề thi cũng đã giảng rồi
Chỉ cần hội nhập rõ thời trắng đen
Tu mau kẻo trễ là đây
Chân chờ không kịp vì dương hiển bày
Ác còn thời phải tiêu đời
Nếu không cải hối quy đầu theo Dương
Ngọ về thời khó mà yên
Ác tâm chưa bỏ đi tiêu chẳng còn
Niên lai Thân Dậu thái bình
Âm tiêu Dương hiển đất trời Mùa Xuân
Kinh nầy vốn thật sâu xa
Thậm thâm vi diệu không sao nghĩ bàn
Chỉ cần nghe được một lời
Coi như cuộc sống đổi đời vinh hoa
Chỉ cần khen tặng ngợi ca
Tiêu tan tai họa vượt qua khốn cùng
Lời kinh Thiên ý Cha Trời
Lời kinh cứu khổ cứu thời nạn tai
Những ai thường đọc thường nghe
Phước phần tự đến mắn may tự vào
Làm đâu được đó sang giàu
Cháu con vinh hiển rạng ngời Tông Môn
Mãn trần hồn được siêu sanh
An vui tự tại mãi trên thiên đàng
Lợi nào cho bằng về Nguồn
Không gì hơn được Cha Trời chở che
Kệ Rằng
Là con cháu Tiên Rồng nên nhớ
Không thể quên Nguồn Gốc Cha Ông
Nghĩa, nhân, trung, hiếu thường xuyên
Tỏ lòng thành kính công ơn biển trời
Là con cháu, thường hành bổn phận
Vì non sông Độc Lập Tự Do
Dân giàu nước mạnh ấm no
Công bằng bình đẳng thực thi Nhân Quyền
Là con cháu, hiểu trần giả tạm
Chốn quê tiên, mới thật quê mình
Tu thân tích đức cho nhiều
Nhất là Thiên Ý nhiều điều phải thông
Ấy là tích góp hành trang
Mãn trần trở lại quê hương cõi trời
***
Văn Hóa Cội Nguồn
————————————————-

Leave a Reply