NGUY KHỐN
Nước non Việt, ngọn đèn leo lét
Lòng ngậm ngùi, chua xót biết bao
Trời Nam tan nát còn đâu
Giang san cơ nghiệp Ông Cha còn gì
Biết trách ai, dân tình vô cảm
Ngẵm mà xem, cái lỗi lặng im
Quên đi non nước, nước non
Trách ai, ai trách vùi chôn sơn hà
Dân câm nín, nước nhà nguy biến
Lũ giặc Tàu, xâm chiếm giang san
Thờ ơ phó mặt cho gian
Tránh đâu cho khỏi, nát tan nước nhà
Dân là chủ, mất quyền làm chủ
Bị ác gian ru ngủ triền miên
Quên đi trách nhiệm người dân
Kế thừa cơ nghiệp Cha Ông giữ gìn
Cái quên tai hại vô cùng
Để cho nước Việt rơi vào chí nguy
* * *
Văn Hóa Cội Nguồn
—————————————
