CÕI TRẦN GIAN

CÕI TRẦN GIAN
Đã gọi trần gian, là bể khổ
Nào mấy ai, được mãi cái vui
Hãy chấp nhận, những gì trắc trở
Cõi đời thường, cuộc thế ngược xuôi
Kìa hoa Sen, từ chốn bùn rực rỡ
Kìa hoa Mai, cho hơi thở mùa xuân
Hãy quên đi, những nỗi buồn vô bổ
Hãy mở lòng, đón nhận ánh bình minh
Cõi trần gian, nào mấy ai sống mãi
Giàu hay nghèo, rồi cũng phải ra đi
Nơi trần gian, không gì là vĩnh viễn
Thời mắc gì, bám lấy để mà chi
Chỉ có linh hồn, mới thật là vĩnh viễn
Muốn yên vui, thời hành thiện những bước đi

Văn Hóa Cội Nguồn
————————————-

Leave a Reply